"Hôm nay tôi phải làm gì đây khi ko đi dạy cậu nhox ấy" tự nhủ tôi bước ra khỏi phòng, đầu óc vẫn suy nghĩ nhưng chả minh mẩn một chút nào
-Hôm nay con sẽ vào thư viện kiếm vài cuốn sách để đọc nha mẹ- tôi nói với mẹ rồi xách balo chuồn khỏi nhà
"Trời hôm nay đẹp thiệt, mình thì rảnh được đi chơi cả ngày, hạnh phúc" vừa nghĩ tôi lại nhớ đến hắn, giờ hắn đang làm gì nhỉ? ko biết hết bệnh chưa? rồi về cậu Phong gì đó ko biết sao nữa? Sao tôi thấy thương thằng nhox đó thế này?
Tôi cứ thế buồn bã đạp xe vào trung tâm thành phố để vào thư viện của trường.Con đường này thật dài nhưng tôi cũng ko buồn quan tâm, tôi có nhiều thời gian mà.
"Thế là cũng tới nơi" tôi tự nghĩ trong đầu,tôi.... đáng lẽ.... phải rất vui chứ tại sao lại nghe nặng lòng vậy?
Tôi vào thư viện hôm nay nó ko đông như mọi ngày nên cũng đỡ ồn.Tôi tự tìm ngay vào kệ sách mình yêu thích rồi lần mò vào những cuốn sách hay.Mất một thời gian cuối cùng tôi cũng tìm cho mình được một quyển rồi chạy ngay ra bàn đọc sách ngồi. Lật trang đầu tiên, tôi bắt đầu chú tâm vào cuốn sách "Cuốn sách rất hay tôi thích nó nhưng hắn đang làm gì vậy ta?............. trời!!!!!!!! mình đang đọc sách sao mình cứ nghĩ về hắn hoài từ sáng đến giờ, gương mặt ấy, đôi mắt ấy.........chắc tôi chết quá"
Tôi ra về tự biết rằng mình ko còn khả năng đọc sách nữa.Và tôi đến nhà Duyên nơi duy nhất tôi có thể đến lúc này
-Có ai ở nhà ko??????? - tôi gọi lớn vì hình như chẳng có ai, cửa thì khóa
-A Thiên hả con? bác xin lỗi tại khóa cửa nên bác ko nghe- mẹ Duyên nhìn tôi cười gương mặt rất ngạc nhiên chắc tai lau quá rồi ko gặp tôi
-Con chào bác, có Duyên ở nhà ko ạ?- tôi hỏi trong khi đẩy xe vào nhà
-À!!!!!!! nó đi thực tập rồi con, học cái trường gì mà đi suốt -mẹ Duyên nói giọng nghe rất buồn
-Dạ, hướng dẫn viên du lịch mà bác phải đi nhiều chứ bác, mà bình thường con vẫn thấy Duyên ở nhà mà- tôi hỏi khó hỉu bởi ngày nào tôi cũng qua nhà Duyên ăn cơm mà
-Nó chỉ về buổi trưa thôi rồi chiều lại đi tiếp,bác ko ở nhà nên cũng ko biết rõ- "trời vậy giờ tôi phải làm gì đây"
-Vậy thôi xin phép bác con về, con xin lỗi đã làm phiền- tôi đứng dậy chào mẹ Duyên
-Ừ bữa nào rảnh qua chơi, lâu lắm mới thấy con đó- mẹ Duyên nói rồi đứng dậy ra mở cửa cho tôi
Vậy chắc tôi phải về nhà quá.........hix
Về đến nhà tôi nằm liền trên giường, mệt mỏi quá rồi.Nhắm mắt, hắn xuất hiện, mở mắt ra thì ko còn thấy hắn nữa...........có lẽ do ngày nào cũng gặp nên giờ tôi cảm thấy thật khó chịu.......... "tôi nhớ hắn quá".
..............
Hai ngày buồn chán lại tôi qua, tôi chẳng biết làm gì ngoài vùi đầu vào những cuốn sách, học....và học chỉ thế thôi.Đương nhiên là tôi vẫn nhớ hắn chịu ko nổi, ko những nhớ mà cò rất lo
Cầm điện thoại lên tôi gọi cho hắn.....
-Alo!!!! chị Thiên nè - tôi nói khi hắn vừa bắt máy thật sự thì tôi đang rất muốn nghe tiếng của hắn
-Vâng, em cũng định gọi cho chị - hắn nói giọng nói ấm áp ko lạnh lùng một chút nào, điều này làm tôi rất vui
-Chừng nào học lại vậy em, nghỉ lâu quá rồi - tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn cầm làm
-Mai em sẽ đến rước chị, em co chuyện cần nói -ko thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn
-Ừ!!!!!!!!!!-nói rồi tôi cúp máy
Lại tiếp tục học vậy..............................
..................
-Em đến trễ hơn chị nghĩ đó- tôi nói khi thấy hắn bước ra xe
-Tại em có nhiều việc quá, xin lỗi chị- hắn vẫn như ngày nào nhưng hôm nay trông vui vẻ hơn bình thường
-Hết bệnh chưa nhìn em vui quá- tôi nói vẫn nhìn hắn nhìn thật lâu chắc tại vì tôi đã nhớ hắn rất nhiều
-Chị đoán đúng hôm nay em rất vui, lên xe đi- vừa nói hắn vừa mở cửa cho tôi leo lên và hắn leo lên ngồi "kế bên"
Xe chạy.
-Đi đâu vậy em????????- tôi hỏi
-Rồi chị sẽ biết- hắn trả lời, nở nụ cười trong hí hửng lắm
Tôi chả nói thêm gì cứ thế im lặng cho đến khi tới nơi.Xe dừng lại ở một nhà hàng cự kì to, xung quanh có nhìu cây cảnh trông rất đẹp
-Em dẫn chị vào đây làm gì?- tôi nhìn hắn vẻ đầy khó hiểu
-Cứ bình tĩnh- nói rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo đi theo hắn
Chúng tôi lên lầu, đi qua nhiều căn phòng rồi hắn dừng lại tại một phòng cửa đóng chặt
-Chị nhắm mắt lại đi- hắn nói rồi mỉm cười
-Chi vậy?-tôi hỏi
-Thì nhắm mắt lại đi rồi sẽ biết- hắn nói nhanh
-Ko chị ko thích mấy trò đó đâu, có gì mà phải nhắm mắt- tôi nói bướng bỉnh ko nghe theo lời hắn
-Chị đừng cứng đầu ,bảo sao làm vậy đi- hắn cãi lại thật nhanh rồi- em xin lỗi chị làm việc này cho em đi chị hướng làm cho em một việc mà nhớ ko
-Ừ thì chị nhớ- tôi nói
-Vậy thì hôm nay chị hãy nghe lời em, chỉ hôm nay thôi, làm ơn nha- hắn nói trông lúc này hắn rất dễ thương
-Ừ, nhưng chị....- chưa kịp nói thì hắn nhảy vào ngay
-Nhắm mắt lại đi- thui bó tay coi như tôi thua cuộc- chừng nào em bảo mở thì hãy mở
-Ừ- tôi trả lời mắt nhắm lại
Hắn mở cửa phòng hình như là vậy, hắn dẫn tôi đi rồi bỗng dừng lại
-Chị đứng yên ở đây nha!!!!!-hắn nói ko biết đang bày trò gì nữa
-Ừ - tôi trả lời
Hắn đi đâu đó một hồi lâu tôi đứng đó thật sự rất tò mò nhưng tôi lại ko dám mở mắt ra
-Rồi chỉ mở mắt ra đi- hắn nói sau khi đã đi đâu đó
Tôi mở ra, chớp chớp để nhìn rõ mọi vật thì:"hoàng tử....hắn "
Hắn mặc một chiếc áo màu trắng thắt nơ trên cổ áo khoác bên ngoài là chiếc áo vét màu đem, đứng đó hắn nhìn tôi ko khác gì một hoàng tử
Xung quanh tôi là toàn là hoa, tôi đang đứng chính giứ những bó hoa được xếp ngay ngắn thành hình trái tim,có một rãnh nhỏ trong trái tim đó chắc là con đường tôi đã đi vào
-Chị, chị có thể làm bạn gái của em ko?- hắn như một vị hoàng tử nhìn tôi rồi mỉm cười
Im lặng tôi chẳng biết nói gì thêm, nước mắt cứ tuôn ra
-Sao lại khóc, chị ko thích à!!!!!-hắn nói rồi lấy khăn lau nước mắt cho tôi
-Ko tại chị hạnh phúc quá thôi- tôi, thật sự tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian, tôi.....
-Vậy chị có đồng ý ko?- hắn hỏi vẻ nghi ngờ
-Chị có thể ở bên em ư?chị lớn tuổi hơn xấu hơn chị -tôi chưa nói hết thì hắn đã ôm chầm lấy tôi
-Chị mà ko thể thì ai có thể chứ? chị đồng ý nha- hắn hỏi vẫn ko chịu buông tôi ra
"Hắn đã có quá nhiều đau khổ, mình ko nên....Duy tôi xin lỗi nhưng tôi đã yêu một thằng nhox mất rồi "
-Ừ, khi nào chán chị hãy nói- tôi nói mặt nép vào ngực hắn ko dám ngước lên
-Cám ơn chị em hạnh phúc lắm,Phong nói đúng em phải mua quà thật hậu hĩnh cho anh ấy mới được- hắn nói rồi buông tôi ra miệng cười ko ngớt
-Cái gì? em và cậu Phong gì ấy ko phải có xích mích à!!!!!!!- tôi hỏi thật sự khó hiểu
-Xích mích gì? em và anh ấy rất thân nhau, hai cậu cháu sống với nhau từ nhỏ mà? sao thế
Tôi....chắc tôi nổi điên mất, cái gì nữa đây
-Ông quản gia đâu em chị cần gặp ông ấy- tôi nhìn hắn nói
-Sao thế,kiếm ông ta chi?- hắn hỏi vẻ mặt rất ngơ ngác
-Kêu ông ấy đi - tôi nói lớn
-Vâng, em biết rồi - hắn nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho ông quản gia xong rồi hắn quay lại nhìn tôi
-Có chuyện gì vậy?-hắn hỏi
-em kiếm cho chị miếng nước đi- tôi nói thật sự đang rất khó chịu
-Ừ chị theo em- Hắn nhìn tôi rồi nhận ra điều gì đó ngoan ngoãn dẫn tôi đi kiếm nước
Chúng tôi đi vào chỗ trong nhà hàng, nơi này rất sang trọng, khách hàng ở đây ai cũng đẹp quần áo họ bận nhìn rất quí phái, chỉ có tôi là.....
-Chúng ta ngồi đây đợi ông quản gia một lát- hắn nói rồi kéo ghế ra cho tôi ngồi một cách lịch sự, im lặng hắn nhìn tôi- chị uống nước gì nói để em kêu cho
-Ừ uống gì cũng được em thích gì thì kêu đó cho chị- tôi nói, nhìn hắn rồi nhìn xung quanh rồi tôi chỉ biết lắc đầu
Chúng tôi uống nước một hồi lâu thì ông quản gia vào, gương mặt cũng rất tươi tỉnh
-Vũ, em qua đây ngồi cạnh chị đi- tôi nói khi ông quản gia kéo ghế ra ngồi cạnh hắn
-Chú, đợi con một lát- tôi quay qua nói với ông quản gia khi hắn đã ngồi ngay vào chỗ tôi nói
-Có chuyện gì thế -hắn hỏi
-Giờ thì chị hỏi em chỉ có việc trả lời,phải thành thật ko được nói dối nghe chưa- tôi nói như ra lệnh
-hơi lạ nhưng chị cứ hỏi gì biết em sẽ trả lời- nói rồi hắn nhìn tôi như đang đợi được phỏng vấn
-Em và cậu PHong rất thân nhau?????????- tôi hỏi hắn
-Vâng-hắn trả lời
-Ba em đâu sao chị chẳng bao giờ gặp thế- tôi lại hỏi
-Ba em đang làm việc ở Mỹ lâu lâu mới về, mà sao thế chị- hắn trả lời tôi một cách thành thật
-Tại sao em lúc nào cũng lạnh lùng vậy?- tôi hỏi tôi biết câu này hơi khó
-Ừ!! thì tại em ko thích cười vậy thui, với lại em thấy chẳng có gì vui nên ko cười- hắn mỉm cười rồi nhìn tôi một cách ngây thơ
-Tại sao em lại ko gặp chị trong mấy ngày qua- tôi vẫn cứ hỏi
-Tại vì em muốn tao cho chị sự bất ngờ và vì em ko muốn cho chị gặp anh Phong thế thôi
-tại sao lại ko cho chị gặp anh Phong?
-Vì anh ấy là dạng sát gái số một dù có thân thì em vẫn ngại với lại em phải tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của ảnh nữa
-Sinh nhật gì?
-PHong đến đây để mời em đi sinh nhật và cốt là muốn gặp bạn gái em trước mọi người
-Vậy sao chị thấy em hoảng hốt khi nghe câu Phong gì đó đến
-Vì em sợ anh ta thấy chị, biết sự thật về chị giống em khi nhìn chị lần đầu tiên rồi anh ấy nói mẹ thì em khỏi học với chị còn gì
Tôi im lặng nhìn hắn rồi nhìn ông quản gia, suy nghĩ............
-Chị còn hỏi gì nữa ko?-hắn nói
-Tại sao em muốn chị làm bạn gái của em- tôi hỏi vì tôi đang ko chắc chắn cái gì đó
-Em ko biết nhưng lần đầu tiên gặp chị, cái lần đó chị hiện ra trong mắt em là một bông hoa hồng rất đẹp nhưng đang bị thiếu cái gì đó.Em đã bị bông hoa đó làm mê mẩn khi đến gần và em nhận ra ngây sự ưu buồn trong ánh mắt tuyệt vời của chị, em đã nghĩ và em đã quyết tâm làm cho bông hoa này trở nên tươi tốt và xanh tươi. Đương nhiên thì sau đó bông hoa đó sẽ thuôc về em- vừa nói hắn lại mỉm cười
Tôi đỏ hết cả mặt chẳng biết quay đi đâu nữa
-tôi kể với cô cũng đúng chút chút ha !!-ông quản gia nói
-Chú chẳng nói câu gì đúng cả, chú làm con mất ngủ mấy đêm- tôi nói vẻ đầy trách móc
-Tôi ko nói vậy thì cô có nhận lời cậu chủ hôm nay ko, hay vẫn cứ.....-ông quản gia nói lại miệng mỉm cười
-Ông đã nói gì với cô ấy thế?-hắn quay qua hỏi ông quản gia gương mặt ngơ ngác
-Về nhà tôi sẽ kể cho cậu- ông quản gia nói rồi đứng dậy - chuyện coi như giải quyết xong tôi xin đi- vừa nói xong là ông quản gia đã biến mất để tôi với hắn một mình
-Giờ em sẽ làm gì với chị đây?- hắn nhìn tôi ma mảnh "thui chết tôi rồi!!"