-----------------------------------------------------------------------
Sớm đã nhìn thấy Thẩm Ngọc Trạch trong đám người, nhưng đối phương không có chủ động đi tới chào hỏi, Ân Lâm Sơ cũng không tới được, mãi đến lúc mời rượu mới có cơ hội nói chuyện.
Thẩm Ngọc Trạch ngồi cùng bàn với Hoắc phu nhân, những người còn lại Ân Lâm Sơ không nhận ra, nhưng từ Hoắc phu nhân đang ngồi đây mà phán đoán, người ngồi bàn này đều là trưởng bối thân thích của Hoắc Kiệu.
Ngồi chủ vị là một ông lão trọc đầu mặc quân phục xanh đậm, trên ngực đeo đầy huân chương.
Toàn thân trông chẳng khác gì cái giá trưng bày kỉ niệm chương di động, có thể thấy ông ấy rất tự hào về một đời thành tựu của mình, hay khoe chúng ra vào mấy dịp quan trọng.
Ông lão đối với Thẩm Ngọc Trạch mặt mày ôn nhu, một già một trẻ nói chuyện rất thân thiết, nhìn thấy Hoắc Kiệu đi tới mời rượu, ông liền nghiêm trang đứng lên chào kiểu quân đội.
Hoắc Kiệu nâng tay đáp lễ, hai người uống cạn rượu trong chén, giơ ra hai cái chén sạch đáy.
"Đây là ông nội."
Hoắc Kiệu giới thiệu với Ân Lâm Sơ.
Vì chuẩn bị vội vàng, người nhà họ Hoắc mới chỉ xem tài liệu lí lịch và ảnh chụp của Ân Lâm Sơ, chưa được gặp người thật.
Ân Lâm Sơ thì đến ảnh chụp còn chưa nhìn đến, chỉ nghe Đổng Nhuận Ngôn giới thiệu qua mấy trưởng bối quan trọng, vị ông lớn này chính là quan trọng nhất.
Ông nội Hoắc Kiệu cùng ông nội cậu, đôi anh em này đúng là minh chứng rõ ràng nhất cho câu "Đánh trận nên tình tri kỉ", nhập ngũ từ thời thiếu niên, dựa vào nhau nâng đỡ nhau từng bước từng bước đi lên địa vị cao, lần lượt đạt được chức vụ lớn nhất, trong quân đội nắm quyền lớn không ai sánh bằng.
Ông nội tuy rằng đã qua đời từ sớm, nhưng nguyên soái Hoắc Hành, coi Hoắc Kiệu là đứa cháu thân thiết nhất, vẫn luôn là ngọn núi sừng sững không thể lay đổ của Hoắc gia.
Hiện tại ngọn núi lớn này rõ ràng rất có hảo cảm với Thẩm Ngọc Trạch, thiếu niên ngoan ngoãn dường như phát hiện ra bọn họ đi tới, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Ân Lâm Sơ.
"Anh Hoắc Kiệu, anh Lâm Sơ, hôm nay là lễ cưới của các anh, em chúc hai anh bạc đầu giai lão."
Thẩm Ngọc Trạch bưng chén rượu đứng lên, Hoắc Hành không đồng ý mà đè tay cậu xuống: "Con mới ra viện không bao lâu, còn cần an dưỡng, sao có thể uống rượu?"
Đây chính là cháu trai của chiến hữu cũ của ông, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt dễ bệnh, ở bệnh viện một thời gian dài, vất vả mãi hiện tại sức khỏe mới hồi phục, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
"Nhưng con thật sự rất quý anh Hoắc Kiệu và anh Lâm Sơ, hai người kết hôn con rất vui mừng."
Thẩm Ngọc Trạch làm nũng với Hoắc Hành: "Uống một chút cũng không sao đâu."
"Con quý mến bọn họ thì có thể đến Hoắc gia bất kì lúc nào, Hoắc Kiệu sẽ tiếp đón con, không cần uống rượu."
Hoắc Hành nghiêm mặt, cưỡng ép cậu từ bỏ cốc rượu.
Thẩm Ngọc Trạch nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Anh Hoắc Kiệu, ông nội nói thật sao? Em có thể tới tìm các anh chứ?"
Trong đầu Ân Lâm Sơ bỗng vang lên đoạn nhạc: Cửa lớn nhà tui luôn rộng mở, rộng mở để chào đón đất trời~.....khụ khụ, mời ghé chơi!
Câu hát trong bài Bắc Kinh chào đón bạn (北京欢迎你) - bài hát chào mừng Thế Vận Hội mùa hè tại Bắc Kinh năm
Truyện chỉ được đăng trên w/a/t/t/p/a/d AnhLam.
Mời rượu một vòng xong, Ân Lâm Sơ cũng chỉ uống một chén, Hoắc Kiệu uống nhiều hơn một chút mà cũng không tới ba chén.
Cuối cùng cũng coi như có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Ân Lâm Sơ quay lại bàn nhỏ cho người mới đến, tín vật piano cũ và chùy sắt của bọn họ đều để ở bên cạnh.
Tự dưng thấy cái chùy sắt kia có vẻ chơi rất vui, Ân Lâm Sơ kéo cái hộp đồ bên cạnh càng gần thêm một chút, thứ này này đã là của cậu rồi.
Một bên nghe Đổng Nhuận Ngôn giới thiệu những việc cần làm vào buổi chiều, một bên cắn từng miếng từng miếng bánh mì.
Ân Lâm Sơ nhận ra Hoắc Kiệu đang nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn lại, hai người đối mặt, một lát sau khó giải thích mà cùng nhau cười lên.
Hoắc Kiệu cầm ly nước trái cây đưa tới, Ân Lâm Sơ nhận lấy nói cảm ơn, tùy ý hỏi: "Này là nước trái cây ba loại quả hả?"
Không kịp đợi được câu trả lời, Ân Lâm Sơ đã đưa lên miệng hút một ngụm.
[Giá trị chịu ngược +, /]
Ân Lâm Sơ hoài nghi liệu có phải cậu uống nước trái cây nên bị đưa vào bệnh viện không, mạnh mẽ hút một ngụm lớn, nếu thế thì chẳng cho người ta chuẩn bị tâm lí tí nào cả!
Dù sao thì, uống nước trái cây thôi cũng được thêm điểm, trường hợp này cậu phải thỏa mãn mới đúng.
Ân Lâm Sơ tự an ủi mình như thế, cậu còn có thể làm gì bây giờ? Lôi Hoắc Kiệu ra đánh một trận chắc?
Cậu còn có thể làm gì đây, độ lượng như cha già mà tha thứ cho hắn thôi chứ sao.
Điện thoại Hoắc Kiệu đột nhiên rung lên bần bật, hắn cúi đầu nhìn một chút, rất nhanh thu mắt lại.
Ân Lâm Sơ đáng ra không buồn để ý, chỉ tùy ý nhìn sang, lại phát hiện Hoắc Kiệu có chút né tránh.
Không đúng, phản ứng của Hoắc Kiệu không bình thường.
Bánh mì trong tay cũng không còn thơm nữa, cậu trực tiếp nhìn thẳng Hoắc Kiệu, hai mắt sáng lên: "Điện thoại anh reo kìa."
Hoắc Kiệu có chút né tránh: "Ừ."
Hắn càng né tránh Ân Lâm Sơ càng hứng thú, xòe bàn tay đưa ra: "Cho tôi xem chút đi."
Hoắc Kiệu xoắn xuýt lắc đầu, lần đầu tiên anh cự tuyệt Ân Lâm Sơ: "Hay là thôi không cần nhìn đâu."
Ân Lâm Sơ không thu tay về, anh không đưa, cậu cứ giơ tay như thế.
Bị sự kiên trì của cậu đánh bại, Hoắc Kiệu không trốn tránh nữa, đem điện thoại bỏ vào trong tay cậu.
Trên màn hình hiện lên một cái tên: Ức Cẩm
Tin nhắn gửi tới ngắn ngủn vỏn vẹn có sáu chữ: "Hoắc Kiệu, em về rồi đây."
Ân Lâm Sơ nhớ lại trong chốc lát, hỏi: "Cậu ta là cái người mà em gái anh nhắc đến đúng không?"
Hoắc Kiệu trả lời rất dứt khoát: "Ừm."
"Tình huống cụ thể có hơi phức tạp, nhưng chắc chắn không như em nghĩ đâu, tôi và cậu ta không có gì-...."
"Không có gì cũng có thể từ từ bồi dưỡng mà!" Ân Lâm Sơ thả bánh mì trong tay xuống, mắt tràn ngập mong đợi.
Nhưng thái độ của cậu có vẻ nghiêm túc quá mức, không biết là đang mỉa mai hay đang thử lòng.
Hoắc Kiệu đứng đắn bày tỏ thái độ: "Tôi đối với cậu là toàn tâm toàn ý, tuyệt đối sẽ không mảy may có suy nghĩ vượt quy củ với người khác"
Vừa dứt lời, hắn nhận được thêm hai tin nhắn.
"Đại Lộ Vining khu Tây, tới cứu em với."
"Hoắc Kiệu, Tiêu Ức Cẩm ở trên xe bị fan cuồng uy hiếp, tình huống khẩn cấp!"
Tin trước đến từ Ức Cẩm, tin sau là của Trần Khang Húc.
Hoắc Kiệu nhìn màn hình hơi nhướng mày, ngón tay để trên nút tắt chậm chạp không thể bấm xuống.
"Bạn của anh gặp vấn đề gì hả?" Ân Lâm Sơ rõ ràng tình huống bây giờ như thế nào.
Bạn trai cũ tại hiện trường hôn lễ chẳng gây nên tí gợn sóng nào, điều này không bình thường, cho nên chắc chắn sẽ xảy ra tình huống khác nữa.
Hiện tại bạch nguyệt quang xuất hiện vào đúng ngày tân hôn, lại gặp bất trắc, phát tín hiệu cầu cứu cho Hoắc Kiệu.
Nếu như là ngày thường, Ân Lâm Sơ sẽ không để ý, nhưng hôm nay thì không được.
Hoắc Kiệu còn có nhiệm vụ khác, không rảnh để ý bạch nguyệt quang.
"Báo cảnh sát chưa? Nhân viên chuyên nghiệp sẽ đến giải cứu cậu ta thôi, anh không cần lo lắng.", Ân Lâm Sơ nói.
Thế nhưng mãi cũng không nhận được lời đáp của Hoắc Kiệu, ánh mắt nhìn sang cũng bị tránh né.
"Hoắc Kiệu."
Ân Lâm Sơ nháy mắt trở nên khẩn trương, vươn tay nắm lấy cổ tay Hoắc Kiệu, "Anh định bỏ rơi tôi à? Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, là đêm tân hôn của chúng ta đó."
Đối tượng kết hôn bỏ chạy trước đêm tân hôn, thế này thì còn làm ăn gì nữa!
Trước đấy nói muốn đưa cậu vào bệnh viện cơ mà? Bạch nguyệt quang có quan trọng bằng đưa cậu vào bệnh viện không?
Hoắc Kiệu trong đầu giãy dụa kịch liệt, ánh mắt anh bất định, không cách nào nhìn thẳng Ân
Lâm Sơ, cuối cùng vẫn mạnh mẽ rút tay ra: "Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đi.
Em đợi tôi, tôi nhất định sẽ trở lại sớm."
Anh nói những gì Ân Lâm Sơ hoàn toàn không nghe lọt, chỉ biết bây giờ Hoắc Kiệu muốn rời đi, đêm nay chắc chắn sẽ không về.
Biết ngay mà! Làm gì có chuyện cậu lấy điểm dễ dàng như thế được.
Huống chi độ khó còn tăng dần, nhất định sẽ có cách khác để cản trở.
"Hoắc Kiệu, anh không được đi"
Ân Lâm Sơ lẳng lặng nhìn kĩ Hoắc Kiệu, mặt ngoài bình tĩnh không chút gợn sóng, đè nén mãnh liệt.
Tay hắn nhẹ nhàng đặt trên cái chùy sắt trong hộp, âm thanh thả nhẹ đến mức ôn hòa bất thường: "Anh mà cứ thế bỏ đi, tôi sẽ-...."
[Phát hiện có ác ý cường liệt, giá trị chịu ngược -]
Ân Lâm Sơ cứng đờ, chậm rãi thu tay lại: "....Tôi sẽ lén lút mắng anh".