Tất cả xảy ra quá bất ngờ, Ân Lâm Sơ miễn cưỡng cười cười với Hoắc Kiệu: "Chắc tôi phải cùng Thần Hiên đi một chuyến, anh có việc thì đi trước đi."
Hoắc Kiệu cau mày: "Nói linh tinh gì thế, đó là cha em, tôi và em cùng đi."
Báo cáo với cấp trên rằng cha của bạn đời mất, Hoắc Kiệu cũng không đợi phản hồi, trực tiếp lên xe cùng Ân Lâm Sơ, chạy theo sau xe của Triển Bồng Kiệt.
Ân Vinh qua đời vào rạng sáng, Ân Thần Hiên cùng Cao Ngọc Lê sau khi xử lý tốt tất cả mọi việc, mới đến thông báo cho Ân Lâm Sơ.
Tự mình đến báo cho anh trai trưởng đã được tính là đầy đủ lễ nghĩa, nhưng cậu ta hoàn toàn không nhắc tới những việc xảy ra từ lúc chính thức tử vong đến khi thông báo cho Ân Lâm Sơ.
Tuy nhiên, trên thực tế Ân Lâm Sơ hoàn toàn không hứng thú với mấy nội dung gì gì đó đó.
Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, đó chính là có thể từ những thủ đoạn ti tiện của mấy người này kiếm ra vài điểm, càng quá đáng cậu lại càng cao hứng.
Một bàn tay ấm áp phủ lấy mu bàn tay hơi lạnh của Ân Lâm Sơ, sau đó hơi cong ngón tay, nắm chặt.
Ở thời khắc như vậy, bất kì lời nói nào nói ra đều có vẻ nhợt nhạt vô lực, người mất đi là cha ruột cậu ấy, là người máu mủ tình thâm.
Việc Hoắc Kiệu có thể làm, chính là bầu bạn bên cậu, nói cho cậu biết, có hắn ở đây, có người thay cậu chống đỡ.
Thấy Ân Lâm Sơ nhìn qua, Hoắc Kiệu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mình: "Nếu em mệt có thể dựa vào đây."
Ân Lâm Sơ lắc đầu, nói: "Không mệt, vừa mới rời giường chưa được hai tiếng mà."
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ven đường.
Mà động tác này của cậu, trong mắt người khác, lại là bi thương cùng cực nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Từ nhỏ mất mẹ, cha cưới mẹ kế, một mình lủi thủi hiểu chuyện sống bên ngoài nhiều năm, khó khăn lắm mới gặp lại được người thân duy nhất, chưa ở chung được bao lâu, lại có tin cha ruột đã qua đời.
Đối với bất kỳ ai, đây đều là đả kích to lớn.
Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Chỉ sợ lúc này trong lòng cậu đã ngập tràn đau khổ.
Đổng Nhuận Ngôn ngồi ở ghế phụ làm tròn nhiệm vụ của một chiếc phông nền, trong lòng lại có chút cảm khái.
"Hầy..."
Một tiếng thở thật dài vang lên, Hoắc Kiệu nghĩ không sai.
Người bên cạnh anh ngồi rất thẳng, cằm khẽ nâng, độ cong đường nét ở cổ rõ ràng sắc nét, sắc trời mùa hạ hơi trầm làm hiện ra sắc trắng lạnh lẽo.
"Tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn mặt ông ấy lần cuối cùng."
Tiếng của Ân Lâm Sơ nhỏ hệt như đang lầm bầm, đôi mắt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ tràn đầy tiếc hận.
Thật sự là quá đáng tiếc, kể từ lúc cậu tới đây, Ân Vinh là người đầu tiên cho cậu thêm nhiều điểm đến thế.
Cậu nhịn không được nói ra tiếng: "Sao ông ấy lại vội vàng rời khỏi tôi như vậy chứ..."
Trong lòng Hoắc Kiệu căng thẳng, hơi dùng sức nắm lấy tay cậu: "Em còn có tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."
Ân Lâm Sơ quay đầu lại, u buồn mà nhìn anh: "Không được, chúng ta là chồng chồng đã cử hành xong nghi lễ, anh không thể làm cha tôi được"
"......"
Chỉ cần đối phương tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, bạn sẽ phải tự nghi ngờ bản thân vừa nói sai cái gì rồi.
Hiện tại chồng nhỏ đang lâm vào bi thương cực độ khi cha ruột vừa mất đi, Hoắc Kiệu lựa chọn giữ im lặng nhảy qua đề tài này.
Xe phía trước dừng lại, Ân Lâm Sơ xuống xe, nhìn tòa nhà trước mặt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ân Thần Hiên.
Nơi này không phải bệnh viện, Hoắc Kiệu liếc mắt một cái liền nhìn ra, kéo Ân Lâm Sơ, lạnh lùng nói: "Tại sao chúng ta lại tới nhà tang lễ?"
Ân Thần Hiên khẽ cắn môi dưới, khổ sở nói: "Đây là di nguyện của cha tôi.
Ông ấy không muốn để người khác nhìn thấy bản thân sau khi chết, phải nhanh chóng hoả táng.
Ông cũng đã dặn dò mẹ tôi giản lược hết thảy hậu sự, không làm lớn."
Điểm này Ân Lâm Sơ cảm thấy có thể hiểu, nếu cậu chết rồi, cậu cũng không muốn bày thi thể của mình ra cho mọi người ngắm.
"Cậu nói, đã hỏa táng người rồi?" Sắc mặt Hoắc Kiệu có chút khó coi, thời khắc chú ý biến hoá của Ân Lâm Sơ, quả nhiên sau khi nghe vậy cậu liền thay đổi sắc mặt.
Ân Lâm Sơ lại bắt đầu có chút khổ sở, đây thực sự mới là muốn nhìn mặt lần cuối cũng không được.
Vốn cậu còn nghĩ có thể tìm một chút cơ hội cuối cùng, đôi mẹ con này làm việc đúng là mau chuẩn tàn nhẫn.
[Giá trị chịu ngược +, /.]
"Chúng ta vào thôi."
Ân Lâm Sơ kéo Hoắc Kiệu đi vào bên trong.
Nghĩ đến hiệu suất làm việc cao của bà mẹ kế kia, cậu sợ chậm một bước, nói không chừng đến tro cốt còn chẳng nhìn được.
Tiến vào bên trong tòa nhà, không đi bao lâu, Ân Lâm Sơ đã thấy Cao Ngọc Lê đứng giữa hành lang.
Bà mặc một bộ váy đen đính đá bó sát, tầng ngoài là hoa văn ren tinh mỹ, những hạt cườm điểm xuyết trên bề mặt phản chiếu ánh sáng vụn vặt theo từng chuyển động.
Hình như đây là lễ phục làm riêng cao cấp, giống như đã chuẩn bị tốt từ lâu, dùng để nghênh đón ngày này đã đến.
Cao Ngọc Lê nói gì đó với người mặc quần áo lao động, một tay cầm quạt đen khép mặt xếp hờ, một tay khác cầm khăn tay màu trắng, thỉnh thoảng lau nhẹ trước mắt.
Nghe thấy Ân Thần Hiên gọi, Cao Ngọc Lê quay đầu lại, những lọn tóc tô điểm cho gương mặt lê hoa đái vũ, miễn cưỡng lộ ra tươi cười càng khiến bà tăng thêm vài phần yếu ớt.
Bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối vừa mất chồng, dù cho ai nhìn thấy, đều sẽ sinh lòng thương tiếc.
"Xin hãy nén bi thương."
Khi người nhà trình diện, nhân viên công tác kia nói vài câu khách sáo, gật đầu với mấy người vừa tới, sau đó rời đi.
Cao Ngọc Lê đi tới, âm thanh mềm mại, mang theo một chút khàn khàn do vừa mới khóc: "Lâm Sơ, cha con...!ông ấy ra đi quá bất ngờ."
Vừa nói một câu, bà giơ tay che miệng lại, bi thương đến không nói lên lời.
Ân Lâm Sơ không để ý nhiều như vậy, nhìn về bình sứ màu trắng phía sau bà: "Đó là tro cốt của cha sao?"
Cao Ngọc Lê quay đầu lại nhìn, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."
Ánh mắt trìu mến của bà nhìn chăm chú vào đứa con riêng trước mắt, trong đầu xoay chuyển liên tục, mở miệng nói, "Lâm Sơ, chuyện này xảy đến, lòng dì đau đớn không sao kể xiết.
Nhưng dì biết, con mới là người đau khổ nhất trong chuyện này."
Tới rồi! Ân Lâm Sơ nháy mắt lên tinh thần, chờ lời tiếp theo.
"Con mới đoàn tụ được với anh Vinh một thời gian ngắn ngủi, dì đều nhìn thấy con kính yêu ông ấy đến nhường nào, tình cảm cha con gắn bó đến thế, sinh tử lại vĩnh viễn chia lìa hai người."
Cao Ngọc Lê lau nước mắt rơi xuống, âm thanh run rẩy, "Cho nên, dì muốn, trao tro cốt của Vinh ca cho con, đó là cách tốt nhất."
Cho cậu á hả?
Ân Lâm Sơ không muốn lắm, cái thứ này có thể có ích lợi gì.
Biến thành một đống bụi hôi rồi, còn có thể cộng điểm cho cậu à?
[Cha cậu đột nhiên qua đời, mẹ kế muốn vứt hết tro cốt, cậu quyết định mang tro cốt của cha đi, lại bị chồng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Lúc này, cậu mới cảm nhận được rõ ràng hắn ta máu lạnh vô tình]
Đúng là vẫn có thể!
Tầm mắt kích động của Ân Lâm Sơ dừng ở đường cong rõ ràng trên sườn mặt Hoắc Kiệu.
Cậu rất muốn thấy, hắn có bao nhiêu máu lạnh, bao nhiêu vô tình.
"Hoắc Kiệu."
Ân Lâm Sơ gọi tên hắn.
Hoắc Kiệu theo tiếng gọi nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu cậu nói, trầm giọng: "Tôi đây."
"Tôi muốn mang tro cốt đi."
Mắt Ân Lâm Sơ kiên định.
Tới đê, mau lạnh lùng từ chối tôi!
Hoắc Kiệu gật đầu nói: "Được."
"......"
Khoé miệng Ân Lâm Sơ giật giật, ánh mắt đổi thành hoang mang cùng không thể tưởng tượng, chần chờ nói: "Tôi thấy anh có vẻ khó xử, như vậy có phải làm phiền anh không?"
Mau! Sửa lời đi, đến thang tôi cũng bắc sẵn cho anh rồi!
Bị nhìn ra rồi? Hoắc Kiệu liền cười cười, ngữ khí ôn nhu: "Không sao, không phải vấn đề lớn.
Đó dù sao cũng là cha em.
Chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ đồng ý."
Thế mà lại...!hơi cảm động, Ân Lâm Sơ nhìn thẳng hắn một lúc, chỉ thấy được ảnh ngược của mình trong hai mắt kia.
Như vậy không được, tuyệt đối không được.
Ân Lâm Sơ ép chính mình thoát ra khỏi ánh mắt kia, quyết định ra chiêu "được đà lấn tới", chỉ cần cậu "được đà lấn tới", chỉ cần đủ tàn nhẫn, Hoắc Kiệu chắc chắn không thể bao dung cậu.
Ngữ khí cậu càng thêm kiên định: "Tôi không chỉ muốn mang về, còn muốn đặt ở cái bàn dễ thấy nhất ở đại sảnh."
Hoắc Kiệu không buồn nghĩ ngợi: "Được."
Ân Lâm Sơ nói không ra lời, hô hấp cũng nặng hơn vài phần.
Người này, có vẻ so với cậu còn tàn nhẫn hơn gấp bội.
Hai mươi phút sau.
Ân Lâm Sơ ngồi ở ghế sau ô tô, bên cạnh là Hoắc Kiệu đang ngồi nghiêm chỉnh.
Mười ngón tay cậu giao nhau để trên bụng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt là một mảnh u ám.
Xong rồi, bây giờ Hoắc Kiệu muốn dẫn cậu đi mua hũ đựng tro cốt.
Cứ tiếp tục như vậy, đầu Hoắc Kiệu trọc hay không chưa biết được, cậu thì thật sự sẽ sầu đến phát hói..