Edit: Cas
Beta: Chole
Khi về đến nhà, Ân Lâm Sơ hiếm hoi mà gặp vợ chồng Hoắc gia đang trong phòng khách, ngồi cạnh nhau, trên mặt không một ý cười.
Nói hiếm thấy thật ra là bởi Hoắc Học Cần cứ như thể gái hồng lâu cần cù yêu nghề, mỗi ngày ít nhất sẽ có một bữa không ăn ở nhà, thỉnh thoảng bà Hoắc có hứng thú sẽ cùng ông ra ngoài.
Lúc ở trong nhà, ban ngày bọn họ thường ai bận việc nấy, rất ít khi giống như bây giờ, cái gì cũng không làm, ngồi yên.
"Về rồi sao."
Hoắc Học Cần thấy Ân Lâm Sơ đi vào, kéo ra khóe miệng cười cười, "Về phòng nghỉ ngơi đi."
Ông cũng tự thấy nụ cười của mình quá miễn cưỡng, suy sụp hạ khóe miệng, mất tự nhiên mà gãi đầu.
Tuy rằng rất không thích hợp, nhưng tầm mắt Ân Lâm Sơ vẫn bị đỉnh đầu toả sáng hấp dẫn.
Nhìn chằm chằm một lát, lại không thấy Hoắc Học Cần nói gì.
Ân Lâm Sơ ý thức được, là thật sự có chuyện.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Ân Lâm Sơ ngồi xuống ở mép ghế sô pha.
Hoắc Học Cần lắc đầu cười nói: "Không có gì, con mới về, nhất định rất mệt rồi."
"Mặc dù con có lẽ không có cách nào giúp đỡ hai người, nhưng nói ra trong lòng sẽ nhẹ hơn."
Ân Lâm Sơ không định rời đi.
Cậu chăm chú nhìn vợ chồng Hoắc gia, ánh mắt nhu hòa mang theo chút trấn an động viên, tự nhiên làm người khác cảm thấy đáng tin cậy.
Ân Lâm Sơ nhẹ nhàng hỏi: "Có liên quan đến Hoắc Kiệu sao?"
Cuối cùng là Hoắc phu nhân mở miệng: "Cha Hoắc Kiệu có không ít đối thủ, không hợp nhau không phải ngày một ngày hai.
Giờ đây, mối uy hiếp đã lớn đến mức không thể coi thường.
Hoắc Kiệu bị người có ý đồ ngắm vào, dùng để cảnh cáo cha nó."
Bà không hề nói giảm nói tránh, đối với Ân Lâm Sơ hoàn toàn không biết gì đáng lẽ không cần nhiều lời như vậy.
Hoắc Học Cần không nhịn được lại vuốt vuốt đỉnh đầu một phen.
Động tác để lộ ra lo âu vốn đang bị giấu kín, như thể động tác từ tiềm thức.
Ân Lâm Sơ có lý do nghi ngờ, tóc căn bản là bị chính ông vuốt trọc.
Nói như vậy, chuyện xảy ra hôm nay liền có thể giải thích được.
Vốn Ân Lâm Sơ tự tin với kế hoạch bắt cóc, căn cứ vào kinh nghiệm từ các nhiệm vụ trước, theo cốt truyện, cộng với việc lập kế hoạch cẩn thận, tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng tình huống lần này khác với những lần trước, kế hoạch còn chưa được trau chuốt, đã thế còn xuất hiện nhân vật ngoài ý muốn.
Chỉ dựa vào Đổng Nhuận Ngôn không có kinh nghiệm thế mà thật sự có thể bắt được Tiêu Ức Cẩm đi dưới mí mắt nhiều người như vậy.
Trừ phi anh ta có thiên phú dị bẩm, trời sinh hợp làm chuyện xấu, không thì sao lại dễ dàng xong việc như vậy.
Thà rằng nói là, có người cố ý để Tiêu Ức Cẩm ở đó xảy ra chuyện.
Lấy chuyện này làm cớ, sau đó muốn xử lý Hoắc Kiệu phụ trách hộ tống thế nào đều theo ý bọn chúng.
Kế hoạch bắt cóc chỉ có Đổng Nhuận Ngôn biết, nói cách khác, kể cả hôm nay bọn họ không ra tay, Tiêu Ức Cẩm cũng sẽ gặp chuyện khác ngoài ý muốn.
Ân Lâm Sơ bỗng đứng lên: "Cha, mẹ, con không thể giúp hai người, con về phòng trước đây.
Hai người không cần quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Nhìn bóng dáng rời đi của Ân Lâm Sơ, bà Hoắc kinh ngạc nói với chồng: "Nó vừa rồi gọi chúng ta là cha mẹ sao?"
Hoắc Học Cần lại vuốt tóc từ trước ra sau: "Đúng!"
Hai vợ chồng ngơ ngác ngồi đối diện nhau, bà Hoắc cúi đầu nhìn mấy ngón tay: "Ngượng quá đi mất...."
Hoắc Học Cần thổn thức một tiếng, ai nói không phải đây.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng động nhỏ, Đổng Nhuận Ngôn nhanh chóng ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo lên chiếc mặt nạ.
Tiếng đế giày cứng bước xuống thang sắt, từng bước vang vọng trong đường ống tối tăm, không gian ngầm rộng lớn và phức tạp này, đủ để trở thành nơi giấu người của bọn họ.
Bây giờ, trong không gian này xuất hiện người thứ ba.
Không cần quay đầu lại, trong đầu Đổng Nhuận Ngôn đã đại khái hình dung ra bộ dáng của người kia.
Cao gầy, tay chân dài ngoẵng, mái tóc vì bị tuỳ tiện thả có vẻ cứng bù xù, mày rậm mắt to đáng lẽ phải rất có tinh thần, nhưng lại mang một bộ dạng hằm hằm xui xẻo.
Tệ nhất chính là, gã trẻ đến mức làm người ta kinh ngạc.
Khi Đổng Nhuận Ngôn lao lực tìm được người, nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô kia, mới biết được gã năm nay mới mười chín tuổi.
Một thanh niên mười chín tuổi, đã tham gia hai vụ bắt cóc.
Mà Đổng Nhuận Ngôn năm nay , đây là lần đầu tiên anh ta phạm tội.
Theo tư lịch, anh còn phải gọi tên kia một tiếng tiền bối.
Đánh giá của đại thiếu gia với tên kia là: "Người khác đều đã sa vào lưới pháp luật, chỉ còn gã ta là cá lọt lưới bên ngoài, là một nhân tài."
Quả nhiên đại thiếu gia nói đúng, anh hùng bất luận xuất thân, lưu manh không xem số tuổi.
Tiếng bước chân dừng lại, theo sau là tiếng ngồi nặng nề trên mặt đất.
Đổng Nhuận Ngôn đứng dậy quay đầu lại, nhìn tên "cá lọt lưới" tên Thương Việt kia, ánh mắt dừng trên người gã, không nói gì.
Thương Việt đương nhiên biết anh ta đang nhìn gì, nhếch khóe miệng có vết bầm, thờ ơ: "Không có gì, tôi vừa mới kiểm tra bên ngoài xem có người đuổi theo không, liền phát hiện mấy tên lén lút, có tật giật mình động thủ với tôi, mang thương tích chạy mất rồi."
Đổng Nhuận Ngôn bước tới, lấy thuốc mỡ tan máu bầm từ trong túi ra đưa cho gã: "Dùng đi, có tác dụng rất tốt."
Là một quản gia riêng chuyên nghiệp, luôn mang theo trên người một số vật dụng khẩn cấp là vô cùng cần thiết, thuốc mỡ này là loại thuốc bắt buộc phải có đối với những vết sưng và bầm tím nhỏ, hiệu quả chỉ sau giờ, là một vị thuốc tốt.
Hộp đựng có kích thước chỉ bằng đồng xu nên rất tiện mang theo.
Trước giờ chưa từng có ai đưa thuốc cho gã, Thương Việt biểu cảm kỳ quái, cảnh giác nhìn anh ta, chậm rãi cầm lấy thuốc mỡ.
Người này mấy ngày hôm trước tìm được gã, thái độ bình thản, chỉ cho gã hai lựa chọn, hoặc là cùng anh ta bắt cóc Tiêu Ức Cẩm, hoặc là để anh ta thẳng tay tống gã vào ngục.
Gã có quyền lựa chọn sao? Gã sẽ tự đưa thân vào tù chắc?
Tóm lại, người này rất có vấn đề!
Vỏ thuốc tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể truyền đến một cảm giác kỳ lạ, thuốc mỡ được làm nóng, lòng bàn tay cảm thấy ấm áp mà mịn màng.
Áp bàn tay lên mặt một lần nữa, lại lạnh.
Không thể nói ra cảm giác gì, Thương Nguyệt rũ bỏ cảm xúc khó giải thích, tùy ý xoa thuốc mỡ, định trả lại cho Đổng Nhuận Ngôn, lại thấy anh ta ngồi xổm trước mặt Tiêu Ức Cẩm, không biết đang nghĩ gì.
Quả nhiên, dù có bề ngoài bóng bẩy như thế nào, mục đích của người này không khác gì với người đã thuê gã trước đó.
Cổ họng Thương Nguyệt chuyển động, lộ ra vẻ quật cường: "Biến thái."
Đổng Nhuận Ngôn chỉ quay đầu lại liếc gã một cái, không giải thích gì.
Điện thoại rung lên, Đổng Nhuận Ngôn nhanh chóng nhận máy, cung kính nói: "Đại thiếu gia."
Ân Lâm Sơ chủ động liên hệ làm Đổng Nhuận Ngôn nhẹ nhàng thở ra, anh ta nghe phân phó qua tai nghe không dây, đi ra xa tránh những người khác.
Không ai để ý những ngón tay của người bị bịt mắt dựa vào tường khẽ nhúc nhích phía sau lưng.
Rất nhanh sau đó Đổng Nhuận Ngôn kết thúc cuộc gọi, liếc nhìn Tiêu Ức Cẩm tựa hồ đang hôn mê, ra hiệu Thương Việt đi tới.
Lần thứ hai mở miệng, giọng điệu anh ta nhẹ hơn rất nhiều: "Mấy người ra tay cùng anh đâu, bọn họ còn ở đó sao?"
"Có lẽ?" Thương Việt không rõ, lúc gã rời đi là bọn họ còn hôn mê, lúc này hẳn là đã tỉnh.
"Tóm bọn chúng đến đây, anh có thể thoát khỏi vụ này, tôi nói được làm được."
Đổng Nhuận Ngôn trịnh trọng thuật lại lời Ân Lâm Sơ.
Đại thiếu gia nói, ngài có kế hoạch mới.
Đổng Nhuận Ngôn vẫn mang lòng sợ hãi với mấy kế hoạch đó, nhưng vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng Ân Lâm Sơ.
Vốn dĩ bọn họ muốn cho Thương Việt cõng nồi, nhưng Đổng Nhuận Ngôn thấy gã thật sự còn rất trẻ, lại không tự nguyện tham gia bắt cóc —- lần trước bị người gọi là đại lão cưỡng chế tham gia, cho nên khi đó mới có thể đào tẩu trước, lần này là gã bị anh ta áp chế.
Bây giờ có người cõng nồi mới tự mình chạy đến cửa, Thương Việt bắt chúng tới đội thay là kết cục hai bên cùng có lợi.
Đúng, Ân Lâm Sơ đã thắng tận hai lần.
Thương Nguyệt chật vật nhìn người trước mặt, lập tức hạ quyết tâm.
–-
Hoắc Kiệu về nhà đúng giờ cơm tối, khi đi ngang qua Đổng Nhuận Ngôn đang đứng ở cửa thi liếc anh ta một cái.
Có vẻ như trước mắt Hoắc Kiệu vẫn chưa làm khó dễ gì, Ân Lâm Sơ liền yên tâm rất nhiều.
Ánh mắt quan tâm của cậu làm Hoắc Kiệu thấy ấm áp, mấy thứ khác đều không quan trọng.
—
Ban đêm, Hoắc Kiệu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía người nằm cạnh, trong mắt lóe lên tia sáng đứt quãng, nâng cánh tay ôm lấy eo cậu.
Đột nhiên bị chạm vào, Ân Lâm Sơ cả người chấn động, phản ứng quá lớn khiến cánh tay của Hoắc Kiều phút chốc cứng đờ.
Ngay sau đó cậu nhận ra người chạm vào mình là Hoắc Kiệu, liền thả lỏng lại.
Ân Lâm Sơ hơi nghiêng người, hai tay ôm vai Hoắc Kiệu, lòng bàn tay vừa vặn có thể chạm vào gáy hắn.
Cậu dùng lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt v e sau đầu hắn, thỉnh thoảng đầu ngón tay đưa vào tóc, chạm đến da đầu, cảm giác ngứa ngáy chạy dọc xuống lưng, cảm giác không mãnh liệt nhưng chẳng thể phớt lờ.
Đầu hắn dựa đến càng gần hơn, tựa hồ đã được trấn an.
Ân Lâm Sơ an tâm nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ, trong đầu còn nghĩ đến chuyện Tiêu Ức Cẩm sắp được Hoắc Kiệu cứu về, âm thanh nói chuyện ngày càng nhỏ: "Ngủ đi.
Tự mình ngủ còn chưa được, làm sao có thể ngủ với người khác......"
Đôi mắt nhắm nghiền của Hoắc Kiệu mở ra: "Ngủ với người khác?"
Mí mắt Ân Lâm Sơ không nhúc nhích, tay ở sau đầu thuận thế đem hắn ôm vào trong cổ: "Ngủ với tôi ngủ với tôi."
"Dù ngủ với ai thì cũng ngủ đi, ngủ ngon."
Cậu đã ngủ, nhưng Hoắc Kiệu cảm thấy đêm nay có lẽ hắn sẽ không ngủ được..