Tiêu Ức Cẩm mới nói một câu nhớ rõ giọng Đổng Nhuận Ngôn, Hoắc Kiệu trực tiếp bay tới bước diệt khẩu, này cũng đốt cháy giai đoạn quá đi!
Thôi, Ân Lâm Sơ cũng không có tư cách nói hắn, dù sao thì chỉ bằng một câu "Tiêu Ức Cẩm nói em ấy nghe thấy giọng Đổng Nhuận Ngôn" của Hoắc Kiệu, cậu đã tua luôn đến bước tự thú rồi.
"Anh tỉnh táo lại coi!" Ân Lâm Sơ ôm mặt Hoắc Kiệu, "Mau quên câu nói vừa rồi đi.
Cậu ta chỉ là nhớ được giọng nói thôi, không có bất kì chứng cứ rõ ràng nào.
Chỉ cần chúng ta bình tĩnh lại, không thừa nhận là sẽ không có việc gì."
Hoắc Kiệu gật gật đầu, lại nheo mắt, hình như có gì sai sai ở đây.
Rõ ràng là Lâm Sơ làm mấy chuyện đó, làm sao lại thành ra Lâm Sơ trấn an hắn?
Hắn muốn hỏi Ân Lâm Sơ vì sao lại làm như vậy, nhưng không cần hỏi thì đáp án cũng đã rõ ràng.
Là vì hắn.
Tiêu Ức Cẩm cũng chưa chịu thương tổn rõ ràng nào, mấy tên bắt cóc tại hiện trường chưa kịp phản ứng đã bị bắt, nhìn không giống kẻ cùng hung cực ác.
Hoắc Kiệu tin Ân Lâm Sơ, vụ bắt cóc này không phải xuất phát từ ác ý.
Không vì lí do gì, chỉ là tin cậu không phải người như vậy.
Lý do của Ân Lâm Sơ cũng không còn quan trọng đến thế.
—- w@ttp@d AnhLam267
Sau khi Hoắc Kiệu rời khỏi nhà kính, trong phòng chỉ còn lại mình Tiêu Ức Cẩm.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, thân thể vẫn luôn được giữ ở trạng thái ấm áp thoải mái, y hơi bình tĩnh lại.
Ở Hoắc gia, y sẽ an toàn, Hoắc Kiệu nhất định sẽ bảo vệ y.
Nhưng xưng hô kia, âm thanh đó, lại quen thuộc như vậy.
Kể từ ngày đó, nó như bị khắc trong tâm trí Tiêu Ức Cẩm, cả trong giấc mơ vẫn quấn lấy y.
Kẻ từ trong bóng tối trói y đi, không biết là cao hay thấp, mập hay gầy, dấu vết duy nhất lưu lại chỉ có câu "Đại thiếu gia".
Mà âm thanh kia, giống hệt giọng nói của người vừa rồi.
Tiêu Ức Cẩm không nghi ngờ gì, y hoàn toàn tin đó là giọng của người kia.
Bị cùng một giọng nói, cùng một câu nói không ngừng tra tấn, không ai có thể nhớ kỹ hơn y.
Ngón tay Tiêu Ức Cẩm xoa nhẹ cây đàn piano, khi định thần lại, mới phát hiện y đã vô thức nâng nắp đàn lên.
Đầu ngón tay y chạm vào các phím đàn, tiếng dương cầm thanh thuý truyền ra, ngay lập tức trấn an y.
Hít một hơi thật sâu, ngồi xuống trước đàn, Tiêu Ức Cẩm nhớ lại bản nhạc, ấn nhẹ các phím đàn.
Âm thanh đầu tiên vang lên, những ngón tay y uyển chuyển bay múa trên những phím đàn đen trắng như đã được lập trình trước, giai điệu như tuôn ra từ đầu ngón tay mảnh khảnh, trong nhà kính tràn ngập tiếng đàn êm dịu.
Bản nhạc kết thúc, người đang chìm đắm trong tiếng nhạc cuối cùng cũng thoát ra, bị Ân Lâm Sơ không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh dọa sợ.
Đại thiếu gia trong miệng người kia chẳng lẽ là Ân Lâm Sơ?
Tiêu Ức Cẩm không dám dễ dàng kết luận, càng không dám dễ dàng tin tưởng người trước mắt.
Theo một góc độ nào đó, bọn họ ở hai phe đối lập đúng không?
Ân Lâm Sơ vỗ tay: "Đàn rất hay.
Tôi chỉ biết Tiêu tiên sinh chơi vĩ cầm tốt, không nghĩ tới đàn dương cầm cũng hay đến vậy."
"Tôi chưa nhìn thấy cây đàn này bao giờ, thoạt nhìn rất cũ nhưng âm điệu rất hay.
Hoắc Kiệu không hiểu gì về âm nhạc, cô chú cũng sẽ không mua nhạc cụ."
Tiêu Ức Cẩm nhìn về phía Ân Lâm Sơ, lộ ra nụ cười hoàn mỹ đã được luyện tập trăm ngàn lần trước gương, hàm răng trắng có chút chói mắt, "Khả năng lớn nhất là, anh mang nó đến đây."
"Anh không chỉ chơi nhạc cụ giỏi mà còn rất thông minh, chẳng trách Hoắc Kiệu thích anh."
Ân Lâm Sơ rất thưởng thức y.
Ngoại hình có thể nói không chê vào đâu được, lại còn yêu thích Hoắc Kiệu, quá đủ tiêu chuẩn để trở thành người yêu.
Nhận được lời khen từ Ân Lâm Sơ cảm giác có hơi vi diệu.
Đặc biệt là lấy thân phận chồng hợp pháp để khen, rất khó làm người ta không nghĩ nhiều.
Tiêu Ức Cẩm hỏi ngược lại: "Anh biết đàn piano?"
Ân Lâm Sơ xua tay phủ nhận: "Làm sao tôi biết được."
Nếu nói về vài chủ đề chuyên môn, y có thể ở vị thế cao hơn, nói mấy thứ y am hiểu, ít nhất y sẽ không tiếp tục xấu hổ như vậy.
Nhưng câu đầu tiên đã bị câu trả lời của Ân Lâm Sơ chặn lại hoàn toàn, hôm nay không thể tiếp tục!
Không biết vì sao Hoắc Kiệu vẫn chưa quay lại, Tiêu Ức Cẩm một mình đối mặt với Ân Lâm Sơ có chút khẩn trương kỳ lạ, như thể tiềm thức nói với y phải cách xa người này một chút.
"Nếu cậu thích, tôi đàn thêm một khúc cho cậu nghe."
Tiêu Ức Cẩm một lần nữa đem lực chú ý dồn vào cây đàn, cố gắng ra vẻ tự nhiên.
"Tốt quá."
Ân Lâm Sơ ngồi xuống bên cạnh y, chăm chú nhìn y với khóe miệng mỉm cười.
Nụ cười thuần túy, không hàm chứa toan tính gì, Tiêu Ức Cẩm lại cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Ức Cẩm dừng lại động tác, nhìn về phía Hoắc Kiệu ở cửa, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng chất vấn của Hoắc Kiệu: "Ai cho phép cậu chạm vào cây đàn này?"
Ân Lâm Sơ giơ tay: "Ờm....!tôi cho phép."
Hoắc Kiệu quay về phía cậu, trong mắt có chút uỷ khuất không dễ phát hiện "Đây là đàn của tôi, tôi không muốn ai chạm vào."
"Nếu tôi nhớ không lầm đàn hình như là của tôi?" Ân Lâm Sơ nhỏ giọng nói.
"Tín vật đã trao đổi trong hôn lễ, nó cũng đã là của tôi."
Hoắc Kiệu có chút tức giận, "Chẳng lẽ em định trả lại cây búa cho tôi?"
Ân Lâm Sơ không cần nghĩ ngợi: "Tiêu tiên sinh, thật xin lỗi, chủ nhân của cây đàn này không cho phép người khác đụng vào, phiền anh đóng nắp lại, cảm ơn rất nhiều."
Ánh mắt Tiêu Ức Cẩm qua lại giữa hai người, đờ đẫn khép lại nắp đàn.
"Em nhớ ra em còn chút việc, hôm nay chắc không thể ở lại lâu."
Tiêu Ức Cẩm duy trì nụ cười tiêu chuẩn, trong mắt tràn ngập ưu thương: "Có lẽ, ngay từ đầu em đã không nên đến đây."
[Nhìn thấy bạch nguyệt quang vì mình cưới người khác mà buồn bã, chồng cậu vô cùng đau lòng, thề sẽ không bao giờ để y lộ ra biểu tình như vậy nữa.
Hắn âm thầm quyết định, nhất định sẽ mau chóng ly hôn với cậu.]
Bảng nhắc nhở đã lặn mất từ lâu bỗng xuất hiện, nhưng Ân Lâm Sơ sẽ không còn vì nó mà gợn lên chút cảm xúc nào nữa, học cách coi bảng nhắc nhở như không khí.
Đau lòng đúng không? Ly hôn đúng không?
Ân Lâm Sơ phát hiện, Hoắc Kiệu rất thích chống đối bảng nhắc nhở, nó nói gì hắn liền không làm cái đó!
Cậu mỉm cười, chỉ về hướng bảng nhắc nhở: "Hoắc Kiệu, nhìn bên kia anh thấy gì?"
Hoắc Kiệu nhìn theo đầu ngón tay cậu, thành thật trả lời: "Hoa hồng."
"Ừm đúng rồi, anh thật thông minh."
Ân Lâm Sơ cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn.
Đã xác định, thật sự không nhìn thấy bảng nhắc nhở.
Tiêu Ức Cẩm thừa dịp hai người kia không biết đang làm cái gì bí hiểm, di chuyển ngón tay nhanh chóng liên lạc với người đại diện Mạc Kỳ, rất nhanh đã nhận được trả lời rằng anh ta đã ở sảnh đợi.
Tiêu Ức Cẩm lập tức lấy lí do người đại diện đến đón y, cất bước rời khỏi nhà kính hướng ra đại sảnh, Ân Lâm Sơ luôn miệng giữ lại căn bản không thể làm y chùn bước.
Trong đại sảnh, Mạc Kỳ trông còn lòe loẹt hơn so với lần trước cậu nhìn thấy, nhuộm tóc sắc màu rực rỡ.
Phấn phủ không xấu, chỉ là do làn da vốn không trắng, dưới nền hồng nhạt nhìn càng đen hơn.
Khi thấy bọn họ đi ra, anh ta lập tức ríu rít gọi, một hai phải đón Tiêu Ức Cẩm đi.
Nghe nói y chuẩn bị rời đi, y cùng Hoắc Kiệu còn chưa có chuyện gì xảy ra, ai cho đi mà đi?
Ân Lâm Sơ cảm thấy tình huống không nên tiếp diễn như vậy, nhất định còn có thể cứu vãn! Cậu bước tới định giữ y lại, Tiêu Ức Cẩm vội vàng lùi về phía sau để tránh tay cậu, không ngỡ lại va vào Mạc Kỳ đang đứng sau, chân mất trọng tâm, cả người ngã đập vào bàn trong sảnh.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, Tiêu Ức Cẩm ngã trên mặt đất, sửng sốt một lát, giơ hai tay có chút run rẩy lên.
Sắc mặt Hoắc Kiệu đại biến, xông lên nắm chặt lấy tay của Tiêu Ức Cẩm đang đặt ở nơi đồ sứ vỡ, sắc mặt ngưng trọng nhìn ngón tay bị thương của y.
Máu đông lại thành giọt nhỏ xuống những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, còn dính vào đống tro tàn vương vãi.
Mạc Kỳ hét lên, âm thanh bén nhọn chói tai phảng phất có thể làm vỡ cả pha lê.
Gương mặt cực độ vặn vẹo, hoàn toàn thách thức giới hạn của con người.
Hai tay anh ta ôm mặt, tứ chi uốn éo thành hình dạng không giống người thường, từng sợi lông trên người đều biểu hiện ra vẻ hoảng sợ tột cùng: "Ức Cẩm! Ngón tay của anh! Ngón tay của anh!"
Ân Lâm Sơ muốn lấy tay che lỗ tai, giờ phút này Mạc Kỳ nhìn như một con gà màu hồng nhạt đang gào thét.
Con gà bị nhuộm hồng không ngừng rít lên: "Sao ngón tay của anh lại bị thương! Đều là bảo bối quý giá như vậy, lỡ như bị thương gân cốt hoặc là gì đó, không biểu diễn được nữa thì làm sao!!"
Sắc mặt Hoắc Kiệu xấu đến đáng sợ: "Tại sao lại như vậy......"
Bộ dáng lo lắng đến thất thố của hắn làm Tiêu Ức Cẩm hoảng sợ, nhưng trong lòng cũng vì thế mà cảm thấy mừng như điên.
Mặc kệ có giả vờ như thế nào, đến thời khắc như vậy, hắn vẫn không nhịn được mà theo bản năng quan tâm y.
Quả nhiên Hoắc Kiệu vẫn yêu y, lúc này hắn mới bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Tiêu Ức Cẩm nói với Hoắc Kiệu: "Không cần lo lắng, chỉ là một vết thương nhỏ."
"Sao cậu lại bất cẩn như vậy?" Hoắc Kiệu nói.
"Không phải em không cẩn thận, là Ân Lâm Sơ...."
"Sao cậu lại làm vỡ cái lọ kia!"
Giọng nói đầy phẫn nộ, làm Tiêu Ức Cẩm không thể thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một câu trách mắng do đau lòng y.
Dù có bối rối đến đâu, y cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Điều Hoắc Kiệu quan tâm, căn bản không phải là y.
Tay Hoắc Kiệu ngày càng nắm chặt: "Cậu có biết lọ này đựng gì không? Là tro cốt của cha Lâm Sơ."
Tiếng gà thét chói tai dừng lại một chút, sau đó càng phóng đại: "Ai lại có thể đặt tro cốt người mất trên bàn phòng khách! Rốt cuộc là nhân tài nào làm ra loại chuyện này!"
Có ai bảo không được đâu.
Ân Lâm Sơ đáng tội, tất cả là lỗi tại cậu hết.
Cậu ngay từ đầu đã sai, đáng lẽ cậu không nên cưới Hoắc Kiệu, không cưới hắn thì sẽ không đến Hoắc gia, không đến Hoắc gia thì tro cốt cha cậu sẽ không được đặt ở bàn của Hoắc gia, cũng sẽ không bị Tiêu Ức Cẩm đánh đổ rồi bị thương ngón tay, vậy sẽ càng không xảy ra tình huống có khả năng mất đi một thiên tài âm nhạc nước nhà.
Ân Lâm Sơ tiến lên phía trước muốn kiểm tra vết thương của Tiêu Ức Cẩm lại bị Hoắc Kiệu giữ chặt, cưỡng ép gia nhập cục diện giằng co.
Tiêu Ức Cẩm kinh ngạc đến không nói lên lời, môi run lên vì kích động.
Ân Lâm Sơ còn sợ y kích động đến hỏng, có thể ngay lập tức lăn quay ra đất.
Hoắc Kiệu vẫn vô cùng tức giận: "Cậu chỉ bị thương một ngón tay, còn Lâm Sơ, em ấy mất đi cha mình!"
Đừng mắng, đừng mắng nữa, mắng choáng váng cả người rồi.
Ân Lâm Sơ tránh tay Hoắc Kiệu, giơ lòng bàn tay với hắn: "Tạm dừng một chút, anh giữ nguyên trạng thái này."
Cậu tiến lên đỡ Tiêu Ức Cẩm từ mặt đất dậy, để y đứng bên cạnh, còn cậu nằm vào vị trí vừa rồi của y: "Tiếp tục đi, nào, mắng tôi như vừa rồi ấy."
Hoắc Kiệu vừa khó hiểu vừa buồn cười: "Tôi mắng em làm gì?"
Ân Lâm Sơ cay đắng nói: "Lẽ ra tôi không nên mất cha."
Mạc Kỳ bị hai người này làm cho phát điên, kéo Tiêu Ức Cẩm đang bị doạ đến ngốc ra ngoài, đứt quãng hét lên: "Các người điên rồi!"
Ân Lâm Sơ không vui mà kéo Mạc Kỳ vào sổ đen, chỉ Hoắc Kiệu mới được mắng hắn, những người khác dựa vào cái gì mà mắng?
Mắng có được thêm điểm không?
Được á? Thế thì mắng đi.
Cậu chính là con người sống nguyên tắc như thế đó..