Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

chương 44-45: 44: tu la tràng nhà người ta - 45: lý giải sai lệch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

44: Tu La Tràng Nhà Người Ta

*Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.

Edit: Cas

Beta: Chloe

**

Ân Lâm Sơ ngồi đối diện không biết đang suy nghĩ cái gì, Cao Ngọc Lê hơi nâng cằm, bạnh mặt.

Chỉ có như thế, mới có thể không bị phát hiện rằng bà chỉ miệng cọp gan thỏ, miễn cưỡng duy trì vẻ tuyệt không dung thứ chuyện khiêu khích tôn nghiêm trưởng bối.

Bà không hiểu sao Ân Lâm Sơ lại đột nhiên trở về, nhưng chắc cũng không đến mức về đây chỉ để tám chuyện nhỉ?

Bây giờ Cao Ngọc Lê mới biết suy nghĩ của bà lúc trước ngây thơ cỡ nào, bà vẫn luôn cho rằng mình không phải loại phụ nữ chỉ biết dựa hơi chồng, có thể dựa vào mấy thủ đoạn giao tế kết giao được với không ít phu nhân nhà quan lớn.

Cũng là vì như thế, bà mới có thể sinh ra ảo giác mình cũng có thể đơn độc đảm đương một phía.

Sau khi Ân Vinh qua đời, những người được gọi là bạn thân đó chỉ qua lại với bà thêm một khoảng thời gian, sau đó liền bắt đầu lạnh nhạt.

Tuy rằng chưa đến độ xa cách, Cao Ngọc Lê vẫn có thể nhạy bén nhận thấy thái độ thay đổi trước sau của họ, đặc biệt là mấy ngày gần đây, đã vài ngày không có ai liên hệ với bà, bà chủ động liên hệ lại chỉ có thể đổi lấy một câu qua loa có lệ hẹn ngày khác.

Người duy nhất bà có thể dựa vào, chính là con trai Ân Thần Hiên vừa dựa vào quan hệ thông gia với Hoắc gia để trở thành thư ký của bộ trưởng Hướng, chỉ cần nắm thật chắc, sau này nhất định có thể yên ổn đứng vững gót chân.

Nhưng nói có hay đến đâu thì cũng là chuyện tương lai.

Cao Ngọc Lê rõ ràng đã cảm nhận được khủng hoảng trước mắt, từng sống trong giàu sang sung sướng sao có thể can tâm trơ mắt nhìn tất cả bị cuốn trôi?

Ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, Cao Ngọc Lê nhìn Ân Lâm Sơ với ánh mắt phức tạp, giá trị của nó chỉ đổi được một công việc cho Thần Hiên, à bản thân nó lại phải sống khổ sợ không muốn ai biết ở Hoắc gia.

Thân phận định sẵn làm bọn họ không thể quan tâm lẫn nhau, chỉ có thể giống như bây giờ, che đậy bộ quần áo rách rưới của mình, sau đó cười nhạo người kia lam lũ.

Bà cũng biết, cuộc sống ở Hoắc gia của Ân Lâm Sơ không tốt, đương nhiên muốn đến xem mẹ con bà có giống vậy không.

Cằm Cao Ngọc Lê ngẩng càng cao, bà tuyệt đối không thể lép về trước mặt thằng con riêng này.

Hoàn hồn từ trong cảm xúc khi bị trừ điểm, Ân Lâm Sơ đã không còn gì lưu luyến với nhà mẹ đẻ, thở dài, đứng lên tạm biệt Cao Ngọc Lê.

Cao Ngọc Lê sửng sốt, thật sự là chỉ đến hỏi hai câu rồi đi? Ánh mắt bà liếc về phía Đổng Nhuận Ngôn, người đang đứng phía sau Ân Lâm Sơ, bất động nhìn chằm chằm mặt đất, đóng vai trò phông nền hoàn hảo.

"Vậy để dì tiễn con.

Con hiếm khi mới về nhà, lại không ở lại lâu, nếu chiêu đãi con không chu đáo, người lớn như dì cũng có chút hổ thẹn."

Cao Ngọc Lê mặt không đổi sắc nói mấy lời khách sáo, cũng không giả vờ giữ cậu lại, đi theo Ân Lâm Sơ ra ngoài.

Bà sợ mình chỉ khách sáo giữ lại, cậu lại không đi nữa.

Đưa đến cổng lớn, Ân Lâm Sơ đang định bảo Cao Ngọc Lê quay vào, lại thấy một chiếc xe hướng về phía cổng, lập tức dừng bước.

Cậu nhận ra biển số xe của chiếc ô tô kia, chính là chiếc xe mà cậu và Triển Bồng Kiệt từng bám đuôi, người trên xe là ai rõ như ban ngày.

Chuông cảnh báo trong lòng Cao Ngọc Lê kêu vang, nở một nụ cười ân cần mà kéo tay Ân Lâm Sơ, để cậu thu hồi lại tầm mắt.

"Lâm Sơ, con phải về rồi đúng không, về sớm một chút, đừng để ông bà Hoắc lo lắng.

Đổng Nhuận Ngôn, còn không mau gọi tài xế đến đón đại thiếu gia."

Ân Lâm Sơ cười tủm tỉm ngăn Cao Ngọc Lê lại: "Không cần vội, bây giờ còn sớm, con cũng không muốn rời đi nhanh như thế."

Cậu lại nhìn về phía chiếc xe kia, trong giọng nói cũng mang theo ý cười, "Bây giờ còn chưa đến giờ tan tầm, sao đã trở về rồi?"

Chiếc xe kia càng ngày càng gần, dù bây giờ gọi tài xế đến, cũng không còn kịp rồi.

Cao Ngọc Lê từ bỏ giãy giụa, chuẩn bị tinh thần đối mặt với một màn tiếp theo.

Sẽ không có chuyện gì cả, Thần Hiên là người làm việc có chừng mực, còn vị bộ trưởng Hướng kia...!dù bà mới chỉ gặp qua vài lần, nhưng cũng có vẻ là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì khác thường ở nơi công cộng.

Xe dừng trước cửa, cửa xe mở ra, bộ trưởng Hướng xuống xe trước, ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, nhìn bộ dáng như có thể sẵn sàng lên đài phát biểu bất cứ lúc nào.

Rất tốt, mọi thứ có vẻ bình thường.

wtp AnhLam267

Cao Ngọc Lê nhẹ nhàng thở ra, tươi cười tiến lên đón: "Bộ trưởng Hướng, sao ngài lại đến..Trời ơi! Thần Hiên con làm sao vậy!"

Ân Thần Hiên xuống xe sau lại không ngay ngắn chỉnh tề như vậy, cánh tay quấn băng, áo khoác chỉ mặc một nửa, khoác bên cánh tay bị thương, vừa nhìn thấy mẹ liền nở một nụ cười ảm đạm, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Sau hội nghị có chút chuyện ngoài ý muốn, xảy ra xung đột, Thần Hiên vì bảo vệ tôi mới không cẩn thận bị thương."

Hướng Trường Ca xin lỗi nhìn Ân Thần Hiên, rồi quay đầu nói với Cao Ngọc Lê, "Xin lỗi, là do tôi không bảo vệ tốt cậu ấy."

Lời thoại này, sao nghe quen tai thế nhỉ.

Mặc dù chỉ là người qua đường ngoài cuộc hoàn toàn bị ngó lơ, Ân Lâm Sơ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, không hề có ý định rời đi.

Cuộc gọi tài xế của Đổng Nhuận Ngôn vẫn chưa được kết nối, anh do dự một lúc rồi cất lại máy truyền tin.

Không thể cản trở đại thiếu gia xem náo nhiệt.

Nếu nói một màn này chỉ hơi kỳ quái, thì người xuất hiện tiếp theo đã đẩy toàn bộ tình huống theo một hướng không ai nghĩ tới.

Một chiếc xe khác đến gần cổng Ân gia, phanh gấp dừng lại.

Triển Bồng Kiệt lao xuống từ trên xe, lo lắng đầy mặt mà dừng lại bên người Ân Thần Hiên: "Thần Hiên, tay anh thế nào rồi! Dì yên tâm, con nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa cho Thần Hiên!"

Gã hoàn toàn không để ý những người khác, bộ trưởng Hướng nhướng mày, rất có phong độ thân sĩ mà tha thứ cho sự vô lễ của gã, nhưng đôi chân đang đứng bên cạnh Ân Thần Hiên một chút cũng không chịu lùi bước.

Tu La tràng, xuất hiện rồi!

Ân Lâm Sơ xem đến vui vẻ, đây mới chính là thứ mà một Tu La tràng đích thực nên có, sao cậu lại không có cơ hội trải nghiệm cảnh tượng sóng ngầm mãnh liệt như vậy chứ?

Rõ ràng cậu đã từng bắt quả tang Hoắc Kiệu lén gặp bạn trai cũ, lại gặp lại bạch nguyệt quang, đáng lẽ đều phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu, nhưng kết quả mỗi lần đều vô cùng nhẹ nhàng, cậu còn chưa kịp nói gì, mọi chuyện đã đâu vào đấy —- thật ra Hoắc Kiệu cũng không nói gì nhiều.

Nhớ tới Hoắc Kiệu, hứng thú hóng chuyện của Ân Lâm Sơ đã giảm đáng kể, nhất định Hoắc Kiệu lại lén lút làm chuyện xấu sau lưng cậu, chờ đến tối nhìn thấy hắn nhất định phải mắng cho một trận!!

Ân Thần Hiên không thể nhịn được nữa, quát lớn: "Đủ rồi! Bộ trưởng Hướng đã đưa tôi đi gặp bác sĩ rồi.

Cánh tay của tôi không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được.

Bộ trưởng Hướng, để ngài chê cười rồi, cậu ấy có chút lo lắng mà bỏ qua lễ nghĩa, xin ngài thứ lỗi."

Hướng Trường Ca hơi mỉm cười: "Tôi không phải là người phong kiến cứng nhắc như vậy, cậu ấy là do tình thế cấp bách, người trẻ tuổi thường dễ xúc động, không thể kiểm soát cảm xúc cũng là chuyện thường.

Ngược lại, những người trẻ trầm ổn lễ nghĩa như cậu lại rất hiếm, đây là thứ làm tôi thưởng thức cậu."

Ánh mắt Ân Thần Hiên khẽ nhúc nhích, được khen ngợi công khai như vậy có chút ngượng ngùng.

Bị trào phúng trong tối ngoài sáng một lúc, còn trở thành cái bàn đạp cho người ta đứng khen nhau, Triển Bồng Kiệt muốn nói gì đó, lại phát hiện ra rằng dù gã có phản bác thế nào thì cũng đều là không đúng.

Gã không muốn nhượng bộ xin lỗi Hướng Trường Ca, chỉ im lặng.

Ý cười trong mắt Hướng Trường Ca càng sâu, thong dong nhìn về phía Cao Ngọc Lê, nhẹ nhàng gật đầu.

Thật là xuất sắc, Ân Lâm Sơ thiếu chút nữa phải vỗ tay khen ngợi.

Lão bánh quẩy* lớn tuổi kinh nghiệm đầy mình, đấu với thanh niên nhiệt tình hấp tấp, cuối cùng vẫn là lão bánh quẩy chiếm thế thượng phong, không đủ kinh nghiệm quả nhiên là khuyết điểm trí mạng.

(*) Lão bánh quẩy [老油条]: kẻ già đời, tay lão luyện.

w@ttp@d AnhLam267

Dưới lời mời của Cao Ngọc Lê, Hướng Trường Ca đỡ Ân Thần Hiên vào cửa, bà giữ nguyên nụ cười, nói với Triển Bồng Kiệt: "Cậu cũng vào cùng nhé?"

"Không cần.

Con còn có việc chưa xong, nghe nói Thần Hiên bị thương mới bỏ lại chạy đến đây.

Nếu Thần Hiên không sao, ngày khác con sẽ đến thăm."

Triển Bồng Kiệt nói, Cao Ngọc Lê thuận thế gật đầu, để lại gã đứng một mình ngoài cửa.

Bóng dáng lẻ loi đứng trước cửa cô độc mà tĩnh lặng, Ân Lâm Sơ tiến lên phía trước, đặt tay lên vai gã, nói lời thấm thía: "Chỉ đứng đây không có ích gì, muốn thì hãy dùng toàn lực để tranh giành."

"Á!" Triển Bồng Kiệt hoảng sợ che ngực, bị Ân Lâm Sơ đột nhiên xuất hiện doạ nhảy dựng lên, "Ân Lâm Sơ! Sao anh lại ở đây! Lúc nãy, anh, anh thấy hết rồi?"

"Tôi vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng hình như không ai để ý."

Nói đúng hơn là trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỗ đâu cho cậu nữa.

Nhưng không sao, Ân Lâm Sơ đồng cảm nhìn Triển Bồng Kiệt, "Ừm, không sai, xem trọn vẹn từ đầu đến cuối."

Triển Bồng Kiệt thẹn quá hoá giận đẩy tay cậu ra, xoay người định lên xe, gã muốn được yên tĩnh một mình, hôm nay quả thật có hơi bốc đồng.

Còn chưa đi được hai bước, Triển Bồng Kiệt bị Ân Lâm Sơ giữ chặt, lực kéo không cho phép thoát ra.

"Trốn tránh chỉ là hành động của kẻ yếu đuối, lúc Ân Thần Hiên còn chưa đưa ra lựa chọn, cậu và bộ trưởng Hướng chỉ đang giằng co, một khi cậu lùi bước chắc chắn sẽ bại trận."

Giọng nói Ân Lâm Sơ kiên định có lực, đôi ba câu đã trấn an tình hình.

Nói có lý, Triển Bồng Kiệt im lặng trong chớp mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, lần thứ hai giận dữ hất tay cậu ra: "Chuyện này liên quan gì đến anh, sao cứ muốn đi theo tôi?"

Ân Lâm Sơ chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt giãy giụa: "Bởi vì tôi...."

Lông mày đang cau lại của Triển Bồng Kiệt vì tập trung nghe mà từ từ giãn ra, hô hấp ngưng lại trong chớp mắt, đợi cậu trả lời.

Ân Lâm Sơ cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, mặc kệ người khác có tin không.

"Bởi vì tôi rảnh."

"......"

Triển Bồng Kiệt không hề do dự, xoay người liền đi, gã cần cách tên này xa xa một chút.

Vừa nãy gã bị điên à? Thế mà còn trông cậy Ân Lâm Sơ sẽ trả lời hẳn hoi!!

"Đã đi rồi? Sao vội thế, ngồi chơi một lát đã chứ?"

Ân Lâm Sơ gọi hai tiếng, cuối cùng vẫn chỉ có thể tiếc hận nhìn theo đuôi xe đi xa dần.

Thật vất vả mới có cơ hội nhúng tay-...!Không phải, thật vất vả mới có cơ hội tư vấn cho Triển Bồng Kiệt, vậy mà lại để gã chạy mất.

Xuất phát từ nghề nghiệp, Ân Lâm Sơ nhìn thấy cục diện hỗn loạn như vậy, theo bản năng muốn quậy đục nước.

Nhưng bây giờ hay là thôi đi, việc của cậu còn chưa xong đâu.

Quay đầu bảo Đổng Nhuận Ngôn gọi tài xế, Ân Lâm Sơ thở dài một hơi, lại là một ngày trở về trong bất lực.

Đổng Nhuận Ngôn cảm thấy anh ngày càng nhìn không thấu đại thiếu gia, rõ ràng là nếu tiếp xúc một người thời gian càng dài phải càng hiểu rõ họ mới đúng, nhưng thực tế lại là, càng ở chung càng cảm thấy cách nhau cả một thiên hà.

Ngồi trên xe trở về Hoắc gia, Ân Lâm Sơ nhìn phong cảnh ven đường ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo tài xế dừng ở ven đường, xuống xe.

Ân Lâm Sơ bảo Đổng Nhuận Ngôn ngồi chờ trong xe không cần đi cùng, rồi đi vào cửa hàng hoa quen thuộc kia.

Không lâu sau cầm theo một bông hồng đỏ đi ra.

Chỉ một bông hoa tròn trịa với hai chiếc lá cây xanh biếc, trên cánh hoa còn lăn tăn mấy giọt sương rơi— được Ân Lâm Sơ nghiêm túc phá đám mà giải thích rằng đó chẳng phải là sương sớm gì hết, chỉ là nước đọng lại từ khi tưới.

"Anh có nghĩ Hoắc Kiệu sẽ thích hoa hồng đỏ không?" Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm bông hoa trong tay, như là đang hỏi Đổng Nhuận Ngôn, hay là tự nói với chính mình.

Hóa ra là muốn tặng cho Hoắc thiếu gia, Đổng Nhuận Ngôn không chút do dự nói: "Là ngài tặng, Hoắc thiếu gia nhất định sẽ thích."

Triển Bồng Kiệt ở xa tầm với kia có lẽ còn một chút hấp dẫn với đại thiếu gia, nhưng hiển nhiên Hoắc thiếu gia mới là chân ái!

Ân Lâm Sơ không nói gì, nhìn bông hồng trong tay.

Không biết Đoá hồng đỏ kia cùng Hoắc Kiệu ở chung như thế nào, hi vọng khi trở về có thể nhận được vài tin tốt.

*

Nhận được hoa hồng từ Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu cảm thấy mình như đang nằm mơ, khóe miệng cong lên không kéo xuống được, chỉ nhìn chằm chằm vào bông hoa.

"Tôi đi ngang qua cửa hàng hoa, nhớ lần trước anh rất thích bó hoa kia.

Nói sao ta, lúc đó không phải là đặc biệt chuẩn bị cho anh, thiếu chút tâm ý, lần này là tôi đặc biệt mua cho anh.

"

Ân Lâm Sơ nói, "Vốn muốn mua một bó, nhưng chủ cửa hàng nói loại cao cấp này chỉ còn đúng một nhành, mà tôi lại chỉ muốn cho anh thứ tốt nhất."

Hoắc Kiệu cúi đầu, đưa tay che môi, miễn cưỡng khống chế được biểu tình: "Cảm ơn."

"Anh và đồng nghiệp mới thế nào, hợp tác vui vẻ chứ?" Ân Lâm Sơ làm như lơ đễnh hỏi.

Hoắc Kiệu gật đầu: "Ừ."

Ân Lâm Sơ vui mừng khôn xiết, đây là có duyên!

"Tôi đã xin đổi người hợp tác, được phê duyệt rồi, đồng nghiệp hiên tại không phải cậu ta."

"......"

Cảm xúc của Ân Lâm Sơ rơi vào trạng thái cực kỳ bình tĩnh, được rồi, hoá ra vì thế nên cậu bị trừ điểm.

Không, cốt truyện có phải như thế đâu!!.

45: Lý giải sai lệch

Ân gia vẫn luôn vắng vẻ, khi Ân Vinh còn sống bận rộn với chính sự, ngay cả khi rảnh rỗi cũng đi tụ tập với bạn bè, căn bản sẽ không quan tâm đ ến vợ con trong nhà.

Trước kia, Cao Ngọc Lê vô cùng ngưỡng mộ một người đàn ông như vậy, bởi như thế mới ra dáng một đại trượng phu.

Sau này bà mới hiểu được, cái gọi là "ra dáng một đại trượng phu" vốn là ông ta không thèm quan tâm, không buồn để ý.

Sau khi Ân Vinh mất, Cao Ngọc Lê chỉ cảm thấy thái độ của người ngoài có thay đổi, sinh hoạt hằng ngày cũng không vì thiếu đi một người mà trở nên vắng vẻ.

Bà cùng Thần Hiên đã ở cùng nhau trong ngôi nhà trống trải đến tận bây giờ, như thể bà chỉ cần có con trai bên cạnh như vậy là đủ rồi.

Con trai là tất cả đối với bà, bất kể là quá khứ hay tương lai.

Nhưng tình huống bây giờ đã xuất hiện một ít chuyển biến chưa bị vạch trần, lặng lẽ xảy ra, không ai nói đến, ngay cả khi Ân Lâm Sơ đến dò hỏi cũng chỉ nói bóng nói gió, không dám đưa ra kết luận.

Cao Ngọc Lê nhìn chằm chằm Ân Thần Hiên, cậu ta đang ăn điểm tâm mới làm, dường như vẫn là đứa trẻ nhiều năm trước, đáng yêu lại ngoan ngoãn.

Hướng Trường Ca không ở lại lâu, nói vài câu liền rời đi, hiện tại trong phòng khách chỉ có hai mẹ con bọn họ.

Cao Ngọc Lê đi lên trước, ngồi xuống bên người Ân Thần Hiên, dò hỏi: "Thần Hiên, con thấy bộ trưởng Hướng thế nào?"

Ân Thần Hiên nhai nhanh hơn, nuốt đồ ăn trong miệng, nhấp ngụm trà nhuận họng: "Con rất ngưỡng mộ Bộ trưởng Hướng, năng lực làm việc rất đỉnh, con đi theo Bộ trưởng Hướng học hỏi được rất nhiều, không chỉ trong công việc mà còn trong đối nhân xử thế, giao tiếp với mọi người, đều gặt hái rất nhiều."

Cao Ngọc Lê nghe vậy cười rộ lên, dịu dàng vuốt v e đỉnh đầu cậu ta: "Ý mẹ là, con thấy Bộ trưởng Hướng là người như thế nào?"

Người như thế nào? Ân Thần Hiên không biết nhớ đến cái gì, nghe Cao Ngọc Lê dò hỏi về cách làm người của Bộ trưởng Hướng, hai mắt sáng lên, khen ngợi hết lòng: "Bộ trưởng Hướng là người ôn tồn lễ độ nhất mà con từng gặp, bác ấy đối xử dịu dàng với mọi người, quan tâm đ ến cảm xúc của người khác, còn rất biết chăm sóc đối phương. Trong khoảng thời gian đi theo bác ấy con vẫn luôn được giúp đỡ, đến cha còn chưa bao giờ săn sóc con như vậy."

Bàn tay đặt trên đầu Ân Thần Hiên rút lại, run nhè nhẹ khó phát hiện.

Cao Ngọc Lê nghe Ân Thần Hiên khen ngợi, lo lắng trong lòng càng thêm rõ ràng.

Thần Hiên thật sự cảm thấy Hướng Trường Ca tốt như vậy sao? Mấy chục ngày ngắn ngủi, nhưng hễ nhắc tới ông ta thì đều là lời hay ý đẹp.

Nội tâm Cao Ngọc Lê hiện ra một vết rách, tự trách mình thật lâu.

Đều do bà, không thể để Ân Vinh làm bạn nhiều với Thần Hiên khi còn nhỏ, chẳng lẽ là do khuyết thiếu tình thương của cha, nó mới có thể có hảo cảm với một người đàn ông lớn tuổi như vậy?

Con cái có cuộc sống riêng của chúng, người làm cha mẹ không nên can thiệp quá nhiều, bà chỉ cần Thần Hiên hạnh phúc.

Nhưng Cao Ngọc Lê thật sự không thể tiếp thu, Hướng Trường Ca còn hơn bà một hai tuổi, cái, cái này sao có thể được!

Ân Thần Hiên thấy sắc mặt Cao Ngọc Lê hơi sai sai, lập tức thu lại nụ cười, thận trọng hỏi: "Mẹ, sao vậy? Mẹ không thích Bộ trưởng Hướng sao?"

Sự thận trọng của con trai lại làm Cao Ngọc Lê đau lòng, bà không muốn nhìn thấy Hướng Trường Ca và nó ở bên nhau, lại càng không muốn nhìn thấy con trai lộ ra vẻ mặt như vậy với bà.

Cao Ngọc Lê mỉm cười, lắc đầu: "Làm sao có thể. Con trai mẹ ngưỡng mộ một người như vậy, sao mẹ lại không thích được. Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc vui vẻ, mấy lời con nói vừa rồi đều là thật sao?"

Ân Thần Hiên dùng sức gật đầu: "Đương nhiên là thật, đó là điều con cảm nhận được từ đáy lòng khi đi theo Bộ trưởng Hướng. Mẹ, con thấy Bộ trưởng Hướng thật sự rất tốt."

Cao Ngọc Lê im lặng nhìn cậu ta một lát, cười nói: "Vậy thì ngài ấy thật sự là người rất tốt, lời con trai mẹ nói chắc chắn không sai"

Nụ cười Ân Thần Hiên càng thêm xán lạn, thỏa mãn tiếp tục thưởng thức điểm tâm.

Tầm mắt Cao Ngọc Lê đặt trên người cậu ta rất lâu không rời đi, trong lòng âm thầm thở dài.

Còn có thể làm sao bây giờ? Đó là người con trai thích, bà sao có thể nhẫn tâm ngăn cản?

Chỉ là Hướng Trường Ca đã tung hoành chốn quan trường nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, làm gì có loại tình huống nào ông ta chưa từng thấy, loại người nào ông ta chưa từng giao thiệp? Sẽ có thể đối xử chân thành với Thần Hiên sao?

Không được, trước mặt Hướng Trường Ca, Thần Hiên có vẻ quá mức đơn thuần non nớt, hoàn toàn không thể ngang hàng.

Cao Ngọc Lê càng nghĩ, cảm giác không ổn càng mãnh liệt.

Bà sẵn sàng ủng hộ mong muốn của Thần Hiên, chỉ cần Thần Hiên thích, dù là loại người nào bà cũng sẽ cố gắng chấp nhận, nhưng nếu Thần Hiên bị tổn thương thì phải làm sao bây giờ?

Cao Ngọc Lê ngồi không yên, bà không thể trơ mắt nhìn Thần Hiên rơi vào vũng bùn, lại càng không thể xác định Hướng Trường Ca có đối xử chân thành với Thần Hiên hay không, có lẽ mọi thứ không đến nỗi tệ như vậy?

Tất cả chỉ là tưởng tượng của bà, tình hình thực tế như thế nào, vẫn cần phải tận mắt chứng kiến.

Trong lòng Cao Ngọc Lê hạ quyết tâm, là một người mẹ, bà tuyệt đối sẽ không để con bà sống chết mặc bay.

* TruyenHD@d AnhLam267.

Ân Lâm Sơ vừa trở về từ Ân gia lại vô cùng sa sút tinh thần, ngay cả việc trồng hoa cũng không thể khôi phục tâm trạng của cậu.

Cậu vốn tưởng rằng, bạch nguyệt quang bị Hoắc Kiệu đuổi đi đã đủ nhục nhã rồi, sẽ không có ai mất mặt hơn thế nữa.

Không ngờ tới hoa hồng đỏ kết màn còn nhanh hơn, vừa lộ mặt đã bị trả về lò.

Thế này thì còn chơi bời gì nữa! Cho dù Hoắc Kiều có bao nhiêu đối tượng cùng phát triển cũng không đủ để phí phạm như vậy!

"Đại thiếu gia! Hoa của ngài!" Đổng Nhuận Ngôn lớn tiếng nhắc nhở.

Ân Lâm Sơ lấy lại tinh thần, nhìn cây hoa non bị bứt gốc trong tay, thản nhiên nói: "Chỉ là một gốc hoa non mà thôi, vẫn còn nhiều... "

Giọng nói đột nhiên dừng lại, Ân Lâm Sơ ý thức được, hành động của cậu bây giờ có khác gì Hoắc Kiệu đâu? Mỗi nụ hoa nhỏ đều là một báu vật cần được nâng niu, sao có thể bởi vì còn nhiều mầm hoa khác mà cho rằng bỏ một mầm cũng chẳng làm sao?

Ân Lâm Sơ đau lòng nâng hoa non bị bứt gãy trong lòng bàn tay, chồi non đáng thương của cậu.

"Mau đi lấy một cái bình, đổ đầy dung dịch dinh dưỡng, hẳn là còn có thể mọc trở lại."

Ân Lâm Sơ phân phó Đổng Nhuận Ngôn, đặt dụng cụ trong tay xuống, nâng hoa non đi tới chòi nghỉ mát.

Cậu cẩn thận nhớ lại tất cả những người có thể giúp thêm điểm, người cha cặn bã, mẹ vợ, em chồng, bạn trai cũ, bạch nguyệt quang, hoa hồng đỏ...... Một người lại một người bại trận trước mặt cậu, mẹ kế và em kế cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, một người không còn có thể giúp cậu cộng điểm, một người khác thì rơi vào Tu La tràng kì quái.

Theo lý mà nói, lúc đầu Ân Thần Hiên đã biểu hiện ra thích Hoắc Kiệu, cho dù có Tu La tràng cũng phải là dây dưa cùng hắn chứ?

Ân Lâm Sơ nghĩ mãi mà không ra vì sao Ân Thần Hiên bên kia hoàn toàn đi chệch hướng?

Thật khó hiểu!!

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, phản ứng đầu tiên của Ân Lâm Sơ là Đổng Nhuận Ngôn đã trở lại, nhưng nhanh chóng phủ nhận, đế giày Đổng Nhuận Ngôn đâu cứng như vậy.

Quay người lại, Ân Lâm Sơ kinh ngạc nhìn người phía sau, nghi ngờ giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, chắc chắn cậu không nhớ nhầm thời gian, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Sao về sớm vậy? Tôi còn nghĩ cả ngày nay chỉ ngồi ở đây thôi"

Hoắc Kiệu ngồi xuống, đưa đồ trong tay cho cậu: "Hôm nay công việc kết thúc sớm, tôi muốn về sớm với em. Cái này cho em."

Ân Lâm Sơ ngạc nhiên nhận lấy ly nước trái cây còn tỏa khói lạnh: "Nước trái cây ba loại quả! Sao anh biết tôi cần cái này!"

Vội vàng cắm ống hút vào, uống một ngụm lớn, chất lỏng lành lạnh làm vị giác hơi tê liệt nhất thời, mùi vị cũng không quá rõ ràng.

Nhưng khi nhiệt độ trong miệng ấm trở lại, mùi vị từ sâu trong cổ họng tỏa ra nồng đậm, cả khoang miệng tràn ngập hương vị kì quái, thậm chí hít thở cũng có thể cảm nhận được các phần tử đang xuôi theo khí quản đến khoang mũi, bám vào niêm mạc.

[Giá trị chịu ngược +2, 48/100.]

Ân Lâm Sơ uống liên tiếp mấy ngụm, thách thức giới hạn uống đến ngụm thứ bảy, suýt nữa nôn ra mới ghét bỏ đặt xuống.

Nhìn số điểm được cộng thêm một chút, không kìm được mà bật cười thành tiếng: "Phụt... hahaha, vị dở thật đấy!"

Loại nước trái cây này chính là thuốc cứu mạng của cậu, tuy không thể cộng bao nhiêu điểm, nhưng thi thoảng dùng để cấp cứu cũng thật hữu dụng.

Nhưng tuyệt đối không thể uống mỗi ngày, được thêm điểm cậu cũng vui, nhưng uống thứ này đúng là hành hạ bản thân.

Hai mắt Ân Lâm Sơ nhíu lại, chẳng lẽ đây là ngược thân sao?

Hoắc Kiệu bị chiến công vĩ đại của cậu làm kinh ngạc, không kịp giật lấy ly nước trái cây, sợ cậu lại bưng lên uống thêm hai ngụm, vội vàng để ly nước ở cạnh mình: "Tôi chỉ mua về cho em nếm một ngụm, uống nhiều như vậy nhỡ đau bụng thì sao?"

"Vậy thì quá lãng phí, đồ anh mua về tất nhiên phải uống hết, hai ta khô máu với nó đi!" Ân Lâm Sơ nghĩ đến mấy việc Hoắc Kiệu làm, không khỏi ngứa răng.

Tới đê, tổn thương lẫn nhau đê!

"Em không cần uống, mình tôi uống là được."

Hoắc Kiệu chăm chú nhìn cậu một lúc, uống một ngụm nước trái cây, đang định uống ngụm thứ hai thì bị Ân Lâm Sơ cản lại.

"Anh uống thật đấy à?" Ân Lâm Sơ đứng dậy, để ly nước trái cây ở một nơi cách xa hai người.

Hoắc Kiệu uống cũng không thể cộng điểm, chỉ có thể tăng thêm giá trị tổn thương, không có lãi.

"Vui không?" Hoắc Kiệu hỏi.

Ân Lâm Sơ suy nghĩ, trịnh trọng gật đầu: "So với trước đã tốt hơn nhiều."

Hoắc Kiệu không hiểu tại sao sở thích của cậu lại đặc biệt như vậy, nhưng con người trên thế giới này có đủ loại sở thích lạ nên cũng không có gì kì quái.

"Tôi có thể hỏi vì sao em không vui không?" Hoắc Kiệu hỏi.

Ân Lâm Sơ rất ít khi tỏ thái độ không vui rõ ràng như vậy trước mặt Hoắc Kiệu, mấy lần trước Hoắc Kiệu đều có thể đoán chính xác nguyên nhân, nhưng lần này hắn đúng là không thể xác định.

"Tôi có thể biết lý do tại sao anh xin đổi nhân viên hợp tác không?" Ân Lâm Sơ hỏi lại.

Hoắc Kiệu do dự một lát, nói: "Bởi vì tôi cảm giác cậu ta không tốt lắm, không thích."

Không thích...... Hầy, Ân Lâm Sơ không còn lời nào để nói.

Dù cậu muốn kiếm được điểm cũng phải dựa vào việc Hoắc Kiệu có vui hay không.

Dưa hái xanh không ngọt, lấy tính cách của Hoắc Kiệu, ở bên người mình không thích, tình cảnh e rằng sẽ thảm không nỡ nhìn thẳng.

Chủ yếu là cậu sợ điểm đã không tăng lại còn bị trừ hết.

Hoắc Kiệu nói: "Tôi nói xong rồi, đến lượt em."

Ân Lâm Sơ nhún vai, thuận miệng nói: "Vì anh không gặp được người mình thích nên tôi không vui."

"Ai nói tôi chưa gặp được người tôi thích?" Hoắc Kiệu giằng co.

Ai? Nói đến đây Ân Lâm Sơ lập tức tỉnh táo, cậu có biết người kia không?

Ân Lâm Sơ thật sự nghiêm túc tự hỏi, Hoắc Kiệu có chút bất đắc dĩ: "Không phải đã nói cho em ngay từ đầu, rằng tôi thích em sao?"

"Này!" Ân Lâm Sơ xua xua tay, "Ý tôi là những người khác ngoài tôi."

Hoắc Kiệu vươn tay ôm mặt cậu, để cậu đối diện mình, vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ: "Không có ai khác ngoài em, chỉ có em thôi."

"Được được được, tôi biết rồi."

Ân Lâm Sơ xoa xoa vai Hoắc Kiệu trấn an, cứu mặt mình khỏi đôi tay ấy.

Trong lòng vô cùng sốt ruột, thích cậu cũng vô ích, cậu cũng rất thích Hoắc Kiệu, nhưng vậy thì sao, có kiếm thêm được điểm nào đâu?

Không thế cộng điểm, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Đổng Nhuận Ngôn, người đang lặng lẽ đứng trong góc không dám ra ngoài phá hỏng bầu không khí, tràn đầy đồng tình với Hoắc thiếu gia, vẫn kiên nhẫn chờ đợi thiếu gia thông suốt, đúng là không dễ dàng.

Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, Hoắc Kiệu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu thể hiện tình cảm của mình với Ân Lâm Sơ trên toàn bộ phương diện.

Bao gồm các việc không giới hạn, bình thường nắm tay, hôn chúc ngủ ngon, ôm khi ngủ, hôn nhẹ khi không có người khác xung quanh.

Nhưng chuyện làm hắn tuyệt vọng là, không phải không được đáp lại, mà là được đáp lại rất nhiều, nhưng thứ hắn nhìn thấy trong mắt cậu vẫn luôn là tin tưởng và thoải mái, chỉ duy nhất không có ái tình nồng nhiệt nên có khi đối mặt với người yêu.

Tâm trạng Hoắc Kiệu rất tốt, thất bại hai giây liền điều chỉnh lại, tạm thời hài lòng với tình huống hiện tại.

Ân Lâm Sơ cảm nhận được sự thay đổi của hắn rất rõ ràng, cũng nhận ra sự mất mát ngắn ngủi kia, nhưng cậu không thể hiểu, rốt cuộc Hoắc Kiệu muốn gì.

Cậu không phải vẫn luôn phối hợp với hắn sao, hay là chỉ phối hợp thôi vẫn chưa đủ?

Ân Lâm Sơ cảm thấy cậu đã tìm được vấn đề mấu chốt, nhất định là như vậy, lần sau cậu chủ động, nhất định sẽ không có vấn đề gì!

Cậu thảo luận vấn đề nhập cư trái phép với Hoắc Kiệu, hắn không hề phòng bị, cung cấp không ít biện pháp khả thi.

Xét cho cùng, tính chất cảng rất đặc thù, chắc chắn sẽ tồn tại một vùng màu xám, có rất nhiều lỗ hổng để hành động.

Trong lòng Ân Lâm Sơ đã nắm chắc tám phần, đến một thời điểm thích hợp, cậu có thể sắp xếp cho Thương Việt rời đi.

Đang thiết kế một bản kế hoạch đơn giản, cậu đột nhiên nhận được yêu cầu từ một người không ngờ tới.

Triển Bồng Kiệt chỉ muốn cậu vĩnh viễn cách xa gã, lại gọi cho cậu?

Đương nhiên phải nghe!

Cuộc gọi không lâu lắm, nội dung cũng rất đơn giản.

Gọi điện xong, Ân Lâm Sơ mỉm cười, nhìn về phía Đổng Nhuận Ngôn đang đứng phía sau: "Chúng ta lại có chuyện hay để xem rồi."

Sau khi hay tin, Triển Bồng Kiệt thật sự luống cuống.

Gã thấy Bộ trưởng Hướng mang Ân Thần Hiên đi mua nhẫn, nếu chỉ vậy thôi thì không sao, hình như bọn họ còn chuẩn bị gặp người lớn trong nhà.

Quan hệ ở đây có chút phức tạp, nếu truyền ra ngoài sẽ rất bất lợi cho Ân Thần Hiên, nên càng ít người biết càng tốt.

Triển Bồng Kiệt không thể nói với những người khác, người duy nhất gã có thể nghĩ đến để tham khảo chỉ có Ân Lâm Sơ, rốt cuộc gã nên làm gì bây giờ?

*

Ân Lâm Sơ nhìn thấy Triển Bồng Kiệt bên đường, gã dựa vào xe, bộ dáng đứng ngồi không yên.

Cậu thấy có chút buồn cười, nhưng Triển Bồng Kiệt lại vô cùng nghiêm túc, tỏ vẻ nếu cậu dám cười một cái thì gã sẽ lập tức rời đi.

"Bọn họ chỉ đi cửa hàng trang sức, chưa chắc đã là mua nhẫn."

Ân Lâm Sơ nét mặt đứng đắn, cảm thấy gã chỉ đang lo lắng thừa.

Ân Thần Hiên mới đi theo Bộ trưởng Hướng chưa được bao lâu, làm gì có chuyện nhanh như vậy?

Triển Bồng Kiệt lại chắc chắn nói: "Tôi chắc chắn, bọn họ mua nhẫn. Sau khi bọn họ rời khỏi cửa hàng, tôi đã vào hỏi nhân viên, đúng là bọn họ mua nhẫn đôi."

Ánh mắt Ân Lâm Sơ trở nên quỷ dị, Triển Bồng Kiệt đọc hiểu ánh mắt cậu, biệt nữu lúng túng, trong mắt lộ vẻ cầu xin: "Tôi biết rồi, đừng nói gì hết."

Ân Lâm Sơ đương nhiên muốn nói, lại còn nói vì chính nghĩa: "Đồ biếи ŧɦái cuồng theo dõi!"

Không biết Triển Bồng Kiệt lấy được tin tức từ đâu, Hướng Trường Ca mời Cao Ngọc Lê đến quán cà phê một mình, không nghĩ cũng biết là muốn khẳng định mấy lời kiểu "chúng con thật lòng yêu nhau".

Tất nhiên Ân Lâm Sơ sẽ không từ chối đi xem, thậm chí còn hơi sốt ruột.

Đổng Nhuận Ngôn có thể nói đã ngựa quen đường cũ với chuyện nghe lén, vừa bước vào quán đã tìm được một vị trí tuyệt hảo.

Gọi một ly cà phê đắng, Ân Lâm Sơ ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui, không biết mẹ kế của cậu sẽ có biểu cảm gì khi đối mặt với người yêu của con trai còn lớn tuổi hơn mình.

Khách sáo vài câu, sau khi gọi đồ uống, Cao Ngọc Lê nhìn về Hướng Trường Ca đối diện: "Thần Hiên vẫn luôn khen ngợi Bộ trưởng Hướng với tôi, ngài đã giúp đỡ nó rất nhiều."

Thật sao?" Hướng Trường Ca cười nói: "Bởi vì tôi thật sự rất thích người thanh niên này. Ngoại trừ lễ nghi cơ bản, tôi cũng không muốn phủ nhận bản thân quả thực có chút thiên vị cậu ấy."

Ánh mắt Cao Ngọc Lê lập loè: "Tôi biết ý của Bộ trưởng Hướng. Tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, tôi chỉ muốn nó sống thật tốt, thật hạnh phúc, đã đến tuổi này rồi, tôi không còn mong muốn gì nữa. "

"Bà biết?" Hướng Trường Ca đánh mất dáng vẻ thong dong, ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút mới thả lỏng ra, chăm chú nhìn Cao Ngọc Lê, "Cũng không phải là chuyện không thể cho ai biết, đúng chứ?"

"Đúng vậy."

Cao Ngọc Lê cười cười, "Tình cảm là thứ không thể kiểm soát."

"Tôi biết Thần Hiên là người quan trọng nhất đối với bà, tôi sẽ đối xử thật tốt với nó, không phải chỉ biết nói suông."

Hướng Trường Ca hạ giọng.

"Tôi tin Bộ trưởng Hướng sẽ đối xử tốt với nó. Xin phép nói thẳng, tôi không hy vọng ngài có thể toàn tâm toàn ý yêu thương nó, chỉ hy vọng dưới sự chăm sóc của ngài, nó có thể có được chỗ đứng, tương lai được đảm bảo. "

Cao Ngọc Lê bình tĩnh nhìn người đối diện.

Suy nghĩ của bà, Hướng Trường Ca đương nhiên hiểu rõ, bà sợ đoạn tình cảm này không thể lâu dài, một đêm thay trời đổi đất, Ân Thần Hiên sẽ không được gì.

"Tôi lấy mọi thứ của mình ra đảm bảo, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Hướng Trường Ca nói: "Tôi vốn không định nói với bà sớm như vậy, dù sao thì Ân tiên sinh mới qua đời không lâu, về tình hay về lý, đều quá đường đột. Nhưng bây giờ đều đã nói ra, như vậy, cái này......"

Ông lấy ra một hộp nhẫn hình vuông màu hồng nhạt, đặt lên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy về phía trước, cười với Cao Ngọc Lê: "Tôi mong bà nhận lấy."

Cao Ngọc Lê vươn tay cầm hộp nhẫn, mở ra nhìn thoáng qua, bị ánh sáng lập loè đập vào mắt, vẻ mặt bình tĩnh đóng nắp lại: "Về nhà tôi sẽ đưa cho Thần Hiên."

"Sao lại đưa nó cho Thần Hiên? Đây là cho bà."

Hướng Trường Ca nói theo bản năng, sau đó sửng sốt, dùng ánh mắt kì quái mà nhìn Cao Ngọc Lê.

Cẩn thận nhớ lại những lời họ vừa nói, bàn bạc trôi chảy không trở ngại, không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, giữa bọn họ dường như đã xuất hiện lý giải lệch lạc vô cùng nghiêm trọng.

Trong mắt Cao Ngọc Lê nhất thời lóe lên một tia kinh hoảng thất thố, bà cũng ý thức được vấn đề ở đâu.

Trên mặt Hướng Trường Ca đầy vẻ không thể tin, mặc dù thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh ôn hòa, nhưng cũng không che giấu được chấn động: "Bà cho rằng... Tôi thích Thần Hiên?"

Toàn bộ khuôn mặt của Cao Ngọc Lê căng thẳng, ngồi thẳng dậy, từng sợi tóc đều chứa đựng sự tuyệt vọng.

Hướng Trường Ca còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, cau mày thật chặt: "Tôi muốn cưới bà, nhưng bà lại muốn làm mẹ tôi?"

Cà phê đắng trong miệng Ân Lâm Sơ phun ra, bắn đầy lên mặt Triển Bồng Kiệt, một giọt cũng không lãng phí.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio