Tái Sinh Chi Từ

Chương 83

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nắm được tính tình của Từ Cửu Chiếu, Tương Hãn cố ý làm cảm tình hai người trong lúc đó nhanh chóng càng thêm sâu sắc. Không chỉ là về tình cảm hằng ngày có tiến bộ, ngay cả sinh hoạt buổi tối cũng hài hòa nhảy qua giai đoạn phát triển.

Vào ngày hôm đó Từ Cửu Chiếu lần đầu tiên chủ động hôn môi hắn vào buổi tối, địa phương nào đó của Từ Cửu Chiếu lúc đầu luôn bị cậu bài xích và chống cự lần đầu tiên bị hắn thuận lợi mở ra . (chak ai cũng pít là nơi nào ha :]])

Từ Cửu Chiếu rốt cục khắc phục được sợ hãi, hai bên trong lúc đó tiến xa hơn một bước, từ nay về sau mở ra một thế giới mới.

Một đêm này Từ Cửu Chiếu cả người đều mơ mơ hồ hồ, ngày hôm sau cậu muốn nhớ lại nhưng cũng không nhớ ra quá trình cụ thể.

Tương Hãn rất thỏa mãn, mặc dù chỉ là một chút xíu tiến bộ, nhưng đối với hắn mà nói cũng là đầy đủ ngon ngọt.

Bởi vì Tương Hãn vẫn phải tăng ca, nên số lần đi về ngủ cũng có hạn. Đương nhiên nếu như không phải hắn sợ Lưu Duệ thực sự hành hung giết người, hắn là hận không thể đem cả thời gian ban ngày tiêu phí ở trên giường.

Thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn cực lớn, Tương Hãn làm việc hiệu suất kinh người. Hắn không chỉ là xử lý tốt chuyện công tác, thậm chí còn tự mình thầm kín hành hạ Tương Bình Khang.

Tương Bình Khang đi mượn tiền khắp nơi, lúc ấy người ta nói rất tốt, thế nhưng đến khi gặp mặt không phải là đổi ý thì cũng là kéo dài trì hoãn. Mà lúc này ngân hàng lại càng ép sát, Tương Bình Khang liền lâm vào hoàn cảnh bị cô lập từ bốn phía.

Chung gia vì bảo trụ công ty bất động sản, không thể không cùng hắn phân rõ giới hạn, mỗi ngày Tương Bình Khang đều phải một mình chịu đựng áp lực cực lớn.

Nhưng cũng may vợ và con cái coi như là giúp đỡ hắn, cùng đường, Tương Bình Khang chỉ có thể xin phá sản thanh toán. Nhà cửa, tiền gửi ngân hàng, mấy chiếc xe con tất cả đều bị ngân hàng lấy đi.

Một nhà Tương Bình Khang hầu như là không có đồng nào lưu lạc đầu đường. Bởi vì Tương Bình Khang mở công ty, vợ của hắn liền từ chức làm bà chủ gia đình. Trong nhà hoàn toàn đã không còn nguồn kinh tế, Tương Bình Khang không thể không cúi đầu đi làm ở công ty bất động sản do Chung Đào phụ trách.

Vốn là Tương Bình Khang cùng đứa cháu trai bên vợ này có quan hệ rất tốt, làm chuyện gì cũng đều dẫn đi theo. Nhưng khi hắn đem tài chính công ty tác phẩm nghệ thuật hùn vốn với Chung gia mở công ty bất động sản, Chung Đào liền rời đi sang bên kia.

Sau này tài chính xuất hiện vấn đề, hai người vì bảo trụ công ty nên xảy ra bất đồng, quan hệ không lớn bằng lúc trước.

Chung gia vì không muốn Tương Bình Khang làm liên lụy nên triệt để cắt đứt, điều này làm cho nội tâm Tương Bình Khang có khúc mắc, mà lúc này lại phải đi làm cấp dưới cho đứa cháu này để kiếm ăn, với hắn mà nói đơn giản là một loại hành hạ.

Tương Bình Khang càng hận Tương Vệ Quốc và Tương Hãn. Nhất là Tương Hãn, Tương Bình Khang cũng không ngốc, chuyện cổ quái sau này còn có ngân hàng đột nhiên tăng cường đòi nợ, tuyệt đối là chuyện tốt do đứa cháu này làm ra!

Tương Bình Khang không nhớ rõ ơn nghĩa, nhưng đối với trả thù thì rất để bụng, nhưng Tương Hãn đã từng nói sẽ khiến hắn không thấy được Tương Vệ Quốc cũng không phải là nói chơi, thậm chí khi hắn rời đi chỗ mình ở cũng gặp khó khăn.

Hắn giống như bị liệt vào danh sách đen vậy, vé xe lửa, vé máy bay mua không được, nếu mua được từ bọn đầu cơ cũng là vé giả bị đuổi xuống xe, ngồi đi nửa đường cũng bởi vì bị tra xét quá tải mà phải quay đầu trở về. Vài lần lên lên xuống xuống như vậy, vợ hắn cũng phát giận với hắn, nghi ngờ hắn không dám bỏ tiền ra.

Ở công ty bất động sản, Tương Bình Khang cũng không có được ưu đãi tốt, Chung Đào hoàn toàn đem hắn trở thành nhân viên mà sai sử. Điều này làm cho Tương Bình Khang khó có thể tiếp thu, cuộc sống càng thêm thống khổ.

Cầm tin tức đưa trở về, thấy Tương Bình Khang không tốt như thế, Tương Hãn liền thống khoái. Nói thật, đụng đến nghịch lân của hắn, lòng khoan dung của Tương Hãn thật không lớn, lòng của hắn nhỏ như đầu cây kim vậy. Nếu như Tương Bình Khang chỉ đắc tội với hắn, hắn cũng không đến mức tuyệt tình như thế.

Tương Hãn nhấc chân lên, đem văn kiện trong tay ném qua một bên, xoay tròn cái ghế, đối mặt với cửa sổ.

Còn có một việc làm hắn rất chú ý.

Lúc ấy có một ý niệm trong đầu chợt lóe lên, khiến hắn vẫn nhớ ở trong lòng, sau này hắn nhiều lần nhớ lại đoạn đối thoại ngay lúc đó, bỗng nhiên ý thức được một việc.

Tương Bình Khang biết tính hướng hắn khác hẳn với người thường, nhưng ông ta không phải là bởi vì thấy hắn ngồi chồm hỗm ôm chân của Từ Cửu Chiếu mới phát giác chuyện này.

“Tao nghĩ tật xấu này của mày đã sớm sửa được rồi, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy vẫn không có tiến bộ gì cả.”

Những lời này của Tương Bình Khang cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu hắn.

Tương Hãn ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt âm trầm. Ngón tay của hắn gõ có tiết tấu trên tay ghế, trong đầu nhanh chóng tự hỏi.

Tương Bình Khang rõ ràng đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn không có nói với bất kỳ người nào. Tương Hãn cười lạnh một tiếng, ông ta hiển nhiên là muốn đem chuyện này coi là nhược điểm của hắn, ở thời điểm mấu chốt sẽ lấy ra dùng.

Tương Hãn suy đoán chắc là khi hắn học đại học thì ông ta biết chuyện này. Khi đó hắn theo đuổi Hoàng Duy Chân cũng không phải là việc bí mật gì, lúc cùng Hoàng Duy Chân xích mích cũng gây ra chút tin đồn trong trường học.

Khi đó Tương Bình Khang một mực ở bên Tương Vệ Quốc gây xích mích ly gián, nếu ông ta đi tới trường học hỏi thăm tin tức của hắn thì cũng không kỳ quái.

Nếu như vậy…. Tương Hãn lo lắng cau lông mày lại, ông ta đã nói với gia gia chuyện này sao?

“Cháu nhìn ta làm gì?” Tương Vệ Quốc kỳ quái nhìn thoáng qua cháu trai đang ăn cơm mà ngẩn người.

“Không, không có việc gì ạ.” Tương Hãn lấy lại tinh thần đem chiếc đũa nhét vào trong miệng, “Cháu nghĩ tới sau này sẽ không gặp được ông trong thời gian ngắn, còn chưa đi cháu liền bắt đầu nhớ ông rồi.”

Tương Vệ Quốc luôn nghiêm nghị trên mặt lộ ra một nụ cười, ngoài miệng lại nói: “Nói năng ngọt xớt! Chỉ biết nói những thứ dễ nghe thôi.”

Tương Hãn lẩm bẩm: “Còn không phải là bởi vì ông thích nghe sao.”

Tương Vệ Quốc trừng mắt: “Đừng cho là ta không nghe được a, lỗ tai ta còn không điếc đâu!”

Tương Hãn nói: “Dạ dạ dạ. Ông càng già càng dẻo dai, tai thính mắt tinh, đầu không choáng mắt không hoa, một hơi là có thể leo lên năm tầng lầu.”

Bên cạnh người giúp việc không nhịn được cười, Tương Vệ Quốc cũng bị chọc cho vui vẻ.

Một lát sau, Tương Vệ Quốc nói: “Đi ra ngoài làm việc cũng không thể không đứng đắn như thế, biết không?”

Tương Hãn nghiêm nghị: “Cháu biết rồi, gia gia.”

Tương Vệ Quốc ừ một tiếng nói tiếp: “Lần này cháu cùng Cửu Chiếu đi trấn Phong Diêu, làm việc gì thì phải hỏi qua ý kiến của thằng bé một chút. Không thể thấy người ta tuổi còn nhỏ, liền qua loa cho xong. Có chuyện gì thì phải thương lượng thật tốt, như vậy mới có thể ở chung lâu dài được. Dù sao lần này Cửu Chiếu cũng là một trong các đối tác, mà cháu đối với ngành chế tạo gốm sứ lại mới bước chân vào.”

Tương Hãn tâm tình phức tạp: “Dạ.”

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Nhìn bộ dáng ông như vậy chắc là không biết đi. Lấy tư tưởng bảo thủ của gia gia, nếu như biết hắn thích nam nhân, không dự định kết hôn sinh con, chắc chắn sẽ đánh gãy chân của hắn.

Cơm nước xong, Tương Hãn lại mè nheo bên người Tương Vệ Quốc nửa ngày, quanh co lòng vòng dò xét, lại không phát hiện được gì.

Sau cùng, Tương Vệ Quốc không nhịn được đem hắn đuổi đi, lúc này Tương Hãn mới rời khỏi Tiểu Dương Lâu.

Lần này quay về trấn Phong Diêu, chỉ có hai người Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu. Bởi vì trong nhà có Tôn quản gia, nên Miêu Gia không cần nhờ người khác nuôi giùm.

“Meo meo ô — ” Miêu Gia ngọt ngào kêu lên, dùng đầu lưỡi liếm tay của Từ Cửu Chiếu.

Từ Cửu Chiếu vuốt bộ lông bóng loáng của nó, nói: “Tao có chuyện phải đi, chắc qua nguyên đán mới về được, mày nghìn vạn lần không được chạy loạn khắp nơi làm cho phiền phức thêm, biết không?”

Cái đuôi Miêu Gia cong lại, nhẹ nhàng quấn cổ tay của Từ Cửu Chiếu, khiến cho cậu có chút ngứa.

Tuy rằng Miêu Gia cùng Tương Hãn chung đụng không tốt lắm, thế nhưng thân là Miêu đại gia rộng lượng, Miêu Gia sẽ không giận chó đánh mèo trên người Từ Cửu Chiếu. Ngược lại, nó hiện tại cùng Từ Cửu Chiếu thân cận hơn so với trước kia.

Từ Cửu Chiếu hoàn toàn không có ý thức được đây là một loại biểu hiện tranh thủ tình cảm. Chỉ là cảm thán quả nhiên hoàn cảnh tốt, Miêu Gia cũng tốt hơn.

“Từ tiên sinh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt Miêu Gia.” Tôn quản gia đứng ở một bên nói rằng.

Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu một cái.

Lỗ tai Miêu Gia nghe thấy Tôn thúc nhắc tới tên của nó thì liền lui về phía sau một chút, hiển nhiên đối với thanh âm của ông rất là mẫn cảm.

Tôn quản gia luôn là một bộ nghiêm túc đứng đắn, nói năng thận trọng, cũng do ngoài ý muốn nên biến thành người chăm sóc mèo. Đêm hôm đó Từ Cửu Chiếu để ông đem Miêu Gia mang đi, ngày hôm sau còn tưởng rằng Miêu Gia sẽ oán khí tận trời. Nào nghĩ tới Miêu Gia được Tôn quản gia dụ dỗ thập phần vui vẻ, ngay cả mất hứng đêm trước cũng quên luôn.

Từ Cửu Chiếu đối với việc Miêu Gia cùng người khác thân thiết nhanh như vậy thì có một chút ê ẩm, bất quá cậu rất nhanh tự nói với mình như vậy cũng tốt, chí ít khi cậu cùng Tương Hãn chạy tới chạy lui, cũng có người ở cùng nó, nó cũng không tịch mịch.

Tương Hãn đi công ty săn đầu người mời một CEO, có bản lý lịch vô cùng rực rỡ tên là Vương Triều Thần. Tương Hãn như một tên bóc lột nô dịch, lúc mướn người cũng không định ra mức lương, mà là trực tiếp phân cho vị này 10% cổ phần của công ty .

Điều này khiến cho Vương Triều Thần có chút không biết nói gì, nếu như hắn chống đỡ không được, chẳng phải là làm không công sao?

Bất quá Tương Hãn làm vậy cũng coi như là dùng số tiền khổng lồ kia để khích lệ, Vương Triều Thần cũng chỉ có thể ra sức phấn đấu.

Từ Cửu Chiếu đối với những thứ này cũng không hiểu, chỉ là lúc gặp mặt lần đầu tiên có nói qua mấy câu, những thời điểm khác thì an vị ở một bên làm nền.

Trương Văn Chiêu sau khi đọc xong kế hoạch, bày tỏ buông tay quyền hành, hắn chỉ ngồi chờ đếm tiền là được.

Văn Vận cải tổ toàn bộ, cơ cấu cải tiến cũng không có ảnh hưởng đến phân xưởng lúc trước. Tương Hãn tính toán xây thêm một nhà xưởng mới, chuyên dùng để sản xuất gốm nhật dụng.

Mà phân xưởng nhỏ bên này cứ tiếp tục sản xuất gốm giả cổ.

Trước đó Từ Cửu Chiếu đã thiết kế một loạt các sản phẩm, công ty của bọn họ tương lai sẽ sản xuất 4 loại chính là sứ men xanh, sứ men trắng, sứ Thanh Hoa, sứ màu.

Các thiết kế chia ra làm thiết kế hoàn toàn theo phong cách cổ điển, thiết kế pha trộn giữa truyền thống với hiện đại, còn có thiết kế hoàn toàn theo phong cách hiện đại.

Chỉ tiếc lúc hoàn thành ban cổ đông cũng là lúc Từ Cửu Chiếu hoàn toàn buông tay đem mình nhốt vào phòng làm việc, vì đơn đặt hàng của hoàng gia Bỉ mà hết sức chuyên tâm, công việc lu bù cả lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio