“Nhóm sứ Thanh Hoa trang trí này tổng cộng có 120 món, các loại bình bao gồm mai bình, bình quan âm, bình hình cầu, bình củ tỏi, bình trường cảnh… Các loại hồ bao gồm biển hồ, hồ hình cầu, bính hồ, bối hồ… Đĩa lớn thì ít hơn, chỉ có 4 loại là đĩa bàn, đĩa vuông, đĩa tròn lớn, đĩa trái cây.” Từ Cửu Chiếu bình tĩnh giới thiệu từng món, cậu nhìn huân tước tiên sinh vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, chỉ có kinh ngạc trong mắt hắn càng lớn hơn, “Trong này bình là nhiều nhất, đĩa là ít nhất. Đương nhiên, nếu như quý phương có ý kiến đặc biệt gì, cũng có thể nói ra, tôi có thể điều chỉnh lại.”
Nội tâm huân tước TelaZeni khiếp sợ khó có thể nói thành lời. Lúc đầu người đi sang đây là người phụ trách quản lý sự vụ chuyên môn cho hoàng thất, nhưng hắn không có nghiên cứu sứ Thanh Hoa, nên để cho vị huân tước này thay hắn đi một chuyến.
Lấy kiến thức rộng rãi của vị huân tước này, nhìn phần thiết kế này cũng không còn lời nào để nói.
Thiết kế này muốn kinh điển có kinh điển, muốn mới mẻ độc đáo có mới mẻ độc đáo. Vừa có phong vận của đồ sứ truyền thống Trung Quốc, lại có phong cách uyển chuyển hàm xúc của Châu Âu. Điều này làm cho huân tước tiên sinh vốn có dự định xoi mói lại không biết nói gì cả.
Cũng may TelaZeni không có ngốc cứng rắn đến cùng, nếu đối phương có thực tài, hắn liền thu hồi thái độ ngạo mạn không hợp lúc.
TelaZeni cẩn thận nhìn văn kiện, lật xem từng trang từng trang. Tuy nội tâm khâm phục, nhưng mặt mũi vẫn duy trì thần sắc bất động.
Những thứ này tuy rằng vẫn chỉ là bản vẽ phối cảnh trên mặt phẳng, bất quá TelaZeni cũng đã tưởng tượng ra được thành phẩm.
Hắn ngẩng đầu nói rằng: “Phương án thiết kế quả thật không tệ, chỉ cần cậu có thể nung tạo xứng với kỹ thuật này, như vậy đơn đặt hàng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Thực sự là vịt chết mà còn mạnh miệng. Thầy Cao âm thầm cười nhạt.
Ngô Diểu trái lại thở dài một hơi, cũng may vị huân tước này không có cố ý gây chuyện.
“Có thể cho tôi xem thử thành phẩm của cậu không?” TelaZeni dò hỏi.
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc, cậu cùng thầy Cao liếc mắt nhìn nhau. Sau đó xin lỗi nói rằng: “Tuy rằng chúng tôi mới khai diêu, nhưng gần đây tôi không có chế tác gốm sứ truyền thống.”
“Cửu Chiếu, mẻ sứ mới ra lò kia không phải là có một cái bình của cậu sao?” Phùng Trung Bảo chen vào một câu.
Huân tước TelaZeni nói rằng: “Tôi chỉ là muốn nhìn một chút tác phẩm của Từ tiên sinh thôi, sứ hiện đại hay truyền thống đều được cả.” Vị tiên sinh này chỉ là muốn thử ước định thực lực của Từ Cửu Chiếu rốt cuộc có đủ để thực hiện thiết kế này hay không.
Từ Cửu Chiếu hơi cân nhắc, liền đem TelaZeni và Ngô Diểu dẫn tới nơi làm việc.
TelaZeni lần đầu tiên tới loại địa phương này, hắn tò mò nhìn bài biện bên trong nơi làm việc. Trên bàn của Từ Cửu Chiếu vẫn còn rải rác một ít bản vẽ, có thể nhìn ra được, hoa văn tinh mỹ chính là từ cái bàn này sinh ra.
“Huân tước tiên sinh, đây là cái bình phong cách hiện đại gần nhất tôi chế luyện.” Từ Cửu Chiếu ôm một cái bình cao 30cm đi tới.
TelaZeni chỉ là nhìn thoáng qua đã bị hấp dẫn sâu đậm, hắn đối với cái bình này như là nhất kiến chung tình, cũng không dời mắt đi nữa.
Bình quan thưởng (bình để trưng bày) có miệng rộng, bụng mẩy, chân bình hơi chút thu lại. Từ miệng bình đến bụng là màu lam sắc, trên bề mặt trải rộng các vệt sáng như sao trời, tựa như là ngân hà cửu thiên sáng lạn vô ngần. TelaZeni biết đây là men lam vô cùng kinh điển của Trung Quốc, sử dụng phương pháp men chảy mới có thể xuất hiện loại tinh vết bất quy tắc này. Loại kỹ thuật này hiện tại đã thất truyền, bạn của hắn có một cái mô phỏng thời kỳ dân quốc, nhưng loại lấm tấm ngôi sao đó không tự nhiên bằng cái này.
Cho dù chỉ là một cái bình men lam, cũng đủ xinh đẹp đoạt đi hồn người ta, thế nhưng từ bụng bình lại tự nhiên chuyển tiếp, chậm rãi thay đổi dần thành ánh sáng màu xanh tươi non. Nửa dưới dùng thủ pháp khắc hoa nổi khắc một lá sen nửa ôm lấy đóa hoa sen kiều diễm ướt át, đóa hoa hơi nghiêng, giống như chịu không nổi sức gió, mảnh mai yểu điệu động lòng người. Nhìn nó dường như có từng đợt mùi hoa phả vào mặt, từng trận hơi nước tươi mát làm cho lòng người thoải mái, tinh thần sung sướng.
Một cái bình sứ thể hiện một trời sao cùng hoa sen theo gió chập chờn mộng ảo mà mỹ lệ.
Ngô Diểu căn bản cũng không biết Từ Cửu Chiếu vậy mà chế tác ra một bình sứ như vậy, đầu tiên nhìn thấy cũng không khỏi bị cái đẹp của nó mà sợ ngây người.
Huân tước TelaZeni không thể khống chế rên rỉ một tiếng: “Oh, my god.”
Hắn không kiềm hãm được đưa tay ra, Từ Cửu Chiếu đành phải buông tay, để cho hắn đem cái bình sứ nâng qua.
Huân tước tiên sinh giống như hồn bay phách lạc, hắn nhìn bình sứ, giống như nó chính là nữ thần trong mộng của hắn vậy.
“Nàng giống như là thiếu nữ cô độc giữa di thế, chọc người trìu mến.”
Câu trên là do Ngô Diểu dịch lại. Lúc này TelaZeni đã hoàn toàn quỳ gối dưới mị lực của bình sứ, rơi vào hoàn cảnh mê muội dùng tiếng mẹ đẻ độc thoại.
Phùng Trung Bảo khó có thể tin nhìn vị quý tộc trước đó vẫn còn áo mũ chỉnh tề, cao ngạo thận trọng, hiện tại giống như là một người bệnh tâm thần, tinh thần thất thường vạy. Thầy Cao tỏ vẻ người này trước đó thất lễ, bây giờ đối phương thất thố như thế có thể tha thứ được.
Từ Cửu Chiếu dở khóc dở cười, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại si nhân như vậy. Nhất là đối phương si mê tác phẩm của cậu, điều này làm cho cậu vừa kiêu ngạo, tự hào lại cảm thấy lạ lùng cổ quái.
Ngô Diểu phải tiến lên cắt đứt tâm tình TelaZeni. “Huân tước tiên sinh? Bây giờ ngài đã thấy tác phẩm của Từ tiên sinh, đối với việc cậu ta phụ trách nhóm sứ trang trí này còn có nghi vấn gì không?” Ngô Diểu lớn tiếng ghé vào lỗ tai hắn nói.
“A, đương nhiên đương nhiên. Tôi không có thắc mắc gì. Nếu như đại sư có thể làm ra thiếu nữ, tôi không có bất kỳ nghi vấn gì cả.” Ánh mắt huân tước TelaZeni dời khỏi bình sứ, sau đó không yên lòng lại nhìn trở về.
Ngô Diểu đỡ trán, nghĩ tạm thời cùng người này không có cách nào khác câu thông cả.
Bất quá huân tước TelaZeni rất nhanh phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hắn nóng cháy nhìn Từ Cửu Chiếu: “Từ đại sư, bình này tên gọi là gì?”
Từ Cửu Chiếu vô cùng kinh ngạc, cậu được tôn lên thành đại sư rồi sao?
Từ Cửu Chiếu bị hắn nhìn làm cho không được tự nhiên, cậu hắng giọng nói rằng: “Nó tạm thời còn không có tên, tôi chỉ gọi nó là bình lam thanh hoa sen.”
Hiển nhiên TelaZeni cảm thấy cái tên này căn bản không xứng với “thiếu nữ” của hắn.
Hắn nhẹ nhàng nâng lên, dùng một loại giọng điệu đặc hữu quý tộc nói rằng: “Nếu như ngài cho phép, tôi muốn gọi nàng là 《 Tinh Không Thiếu Nữ 》.”
Từ Cửu Chiếu nhịn không được lông mày nhướn lên, cậu nhẫn nại nói rằng: “Tôi nghĩ cái bình sứ này cùng thiếu nữ không có dính dáng gì.” Hơn nữa lạc thú đặt tên là để dành cho chủ nhân của nó — Tương Hãn.
“Thực sự là ngọc sáng ở cõi tục a.” TelaZeni thấp giọng nói, xem ra mặc dù người thanh niên này là người sáng tác ra “thiếu nữ ” nhưng cũng không hiểu được vẻ đẹp của nàng.
Hai tay của hắn vững vàng cầm bình sứ, thật giống như đó là một món vật báu vô giá vậy.
Hắn nói: “Từ đại sư, tôi vô cùng thích tác phẩm này của ngài. Tôi muốn mua nàng, mời ra giá đi.”
Từ Cửu Chiếu cau mày: “Rất xin lỗi, huân tước tiên sinh. Cái bình sứ này là hàng không bán.”
Huân tước TelaZeni hít sâu một hơi, hắn nói rằng: “Ngài không cần phải lo lắng, vô luận là dạng giá cả gì tôi đều có thể chấp nhận, xin ngài yên tâm mạnh dạn ra giá đi!”
Từ Cửu Chiếu hắc tuyến, hoàn toàn chưa thấy qua người chủ động kêu người ta ra giá cao như vậy. Chẳng lẽ đây chính là người ngốc nhiều tiền trong truyền thuyết sao?
Khóe miệng cậu co rút: “Không phải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng không tính bán tác phẩm này.”
Huân tước TelaZeni hoang mang nhìn Từ Cửu Chiếu, hắn không rõ vì sao cậu không chịu nói ra một cái giá.
Hắn thử dò xét nói rằng: “Tôi nguyện ý ra 10 vạn Euro.” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Phùng Trung Bảo thở dốc vì kinh ngạc, vùng xung quanh lông mày Ngô Diểu cũng nhảy lên. Cái giá tiền này chính là ngang hàng với tác phẩm của thầy hắn!
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được.”
Huân tước TelaZeni hung hăng cau mày: “Như vậy, 20 vạn Euro!”
Lông mày Từ Cửu Chiếu quả thực không thể cau hơn, cậu đi tới vươn tay, muốn đem bình sứ cầm về.
TelaZeni thật giống như gặp phải bọn cướp đoạt phụ nữ, che chở bình sứ cảnh giác lui về phía sau. Hắn cao giọng hô: “30 vạn!”
Từ Cửu Chiếu vô lực rũ vai xuống, nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt cầu khẩn, vành mắt đều đã ươn ướt.
“Thực sự rất xin lỗi, huân tước tiên sinh. Tôi không phải cố ý làm khó ngài,” Cậu dừng một chút, trực tiếp nói: “Mà tác phẩm này tôi muốn tặng cho người yêu của tôi, đây là tôi vì người đó đặc biệt thiết kế ra.”
TelaZeni như bị sét đánh, tay Từ Cửu Chiếu cầm bình sứ, cố sức lấy lại. Huân tước tiên sinh phản xạ có điều kiện giãy dụa: “Tôi có thể ra 50 vạn, thực sự đấy! Từ tiên sinh, mọi việc đều có thể thương lượng tốt mà. Xin cậu đem cái này bình sứ nhường cho tôi đi.”
Thái độ Từ Cửu Chiếu hết sức kiên quyết đem bình sứ từ tay của TelaZeni đoạt trở về. Huân tước tiên sinh cũng không dám đi theo tranh đoạt, e sợ làm thương tổn “thiếu nữ” mến yêu của hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm bình sứ lưu luyến mà thương tâm, làm cho Từ Cửu Chiếu cảm giác mình giống như là Tây Vương Mẫu đáng ghét nhẫn tâm chia rẽ Ngưu lang Chức nữ vậy.
Đem bình sứ bắt được trong tay, Từ Cửu Chiếu thở phào, cậu nói rằng: “Tôi không thể để cho người yêu của tôi thất vọng, rất xin lỗi.”
Huân tước TelaZeni biết thực sự không thể nào từ nơi này đem bình sứ mua đi, hắn biểu hiện thương tâm không ngớt. Người ngoại quốc biểu đạt cảm tình đôi khi thực sự rất trực tiếp, hắn thương tâm làm cho người ngoài thấy cũng đều không đành lòng.
Phùng Trung Bảo nhịn không được nói rằng: “Cửu Chiếu, bằng không cậu liền đem bán cho huân tước tiên sinh đi, sau đó làm lại một cái giống như vậy.”
“Không được!” Từ Cửu Chiếu và huân tước TelaZeni miệng đồng thanh hô.
Từ Cửu Chiếu liếc mắt nhìn huân tước tiên sinh, huân tước TelaZeni nhẹ giọng nói rằng: “Nàng là độc nhất vô nhị, là độc nhất vô nhị. Tôi tình nguyện ở xa nhìn nàng, cũng không muốn làm bẩn thánh khiết cao quý của nàng.”
Toàn thân Từ Cửu Chiếu nổi da gà, cậu lắc đầu nói: “Tôi mong muốn đây là tác phẩm duy nhất.”
Huân tước TelaZeni dâng lên một loại cảm giác luyến tiếc, sau đó hắn hình như khôi phục lại bình thường nói: “Như vậy, trong lúc lưu lại ở chỗ này, tôi có thể làm bạn với nàng sao?”
Từ Cửu Chiếu vô pháp cự tuyệt một vị si nhân như vậy, cậu đành đáp ứng.
Xác định vị huân tước này sẽ không có hành động không thích hợp nữa, Từ Chiếu mới đem bình sứ để lên bàn, để cho huân tước có thể xem ở khoảng cách gần.
Ngô Diểu ôm cánh tay nói rằng: “Anh chưa từng nghĩ đến sứ hiện đại của cậu vậy mà cũng xuất chúng như thế. Điều này làm cho kế hoạch của anh có một chút sai lầm.”