Edit: cindynguyen
Beta: Rùa Tuki
Lúc Lý Nhân đang làm cơm trưa, Ðỗ Cận đứng bên cạnh chỉ huy: “Mẹ, cái này rửa kỹ một chút đi, như vậy ăn mới ngon.”
Lý Nhân tức giận cầm lấy cọng rau xanh phía trên vẫn còn dính nước, dùng cọng rau gõ vào đầu Ðỗ Cận: “Đòi hỏi gì lắm thế.”
“Ơ kìa! Mẹ, có nước…” Ðỗ Cận cười hì hì tránh né, nhìn thấy ba và Mục Khiêm Thư đang chơi cờ, trong đầu cô đột nhiên lóe lên, Mục Khiêm Thư hình như không thích ăn cay.
Nghĩ đến điều này, cô đi ra khỏi phòng bếp, đứng bên cạnh Mục Khiêm Thư. Ðỗ Thịnh nhìn thấy hành động nhỏ của con gái mình, hừ một tiếng thật mạnh, xoay mặt qua một bên.
Ðỗ Cận nhìn về phía Ðỗ Thịnh làm một cái mặt cười, thấp giọng hỏi Mục Khiêm Thư: “Hình như anh không thích ăn lẩu phải không, nếu…”
Mục Khiêm Thư cầm lấy quân cờ trắng, dứt khoát đặt xuống bàn cờ, Ðỗ Thịnh đối diện nhìn quân cờ trắng Mục Khiêm Thư đặt xuống trong lòng lại thêm buồn bực. Cậu con rể này sao lại không biết nhường mình một chút gì vậy!
“Không có việc gì. Anh nói rồi, anh sẽ thích ứng dần.” Tay kia của Mục Khiêm Thư cầm lấy bàn tay Ðỗ Cận, vỗ vỗ như an ủi.
Ðỗ Cận gật gật đầu: “Nếu thật sự ăn không được anh cứ nói, không sao cả.”
Mục Khiêm Thư cười híp mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu lên người anh, làm cho đường nét của anh càng thêm dịu dàng: “Không có việc gì đâu, đừng lo.”
Ðỗ Cận ừ một tiếng sau đó lại nhảy nhót vào phòng bếp học hỏi Lý Nhân làm thức ăn trưa.
Gia vị lẩu Trùng Khánh quả nhiên rất cay, Đỗ Cận chỉ nếm một miếng nhỏ đã không thể không uống một ngụm nước.
Cô đoán Mục Khiêm Thư sẽ không gắp đũa quá ba lần, nhưng lần này Ðỗ Cận đã tính sai. Mục Khiêm Thư không những ăn được rất nhiều, mà sắc mặt vẫn như bình thường. Hoàn toàn không cay đến nỗi dậm chân như cô.
Thật đúng là không phải người thường…
Mục Khiêm Thư thấy Ðỗ Cận liên tục nhìn về phía mình, còn luôn tự nói với mình, kiên trì nói sẽ không có việc gì. Cơm nước xong anh liền nhanh chóng rời đi. Hẳn là sẽ không có việc gì.
Thời điểm Ðỗ Thịnh ăn được một nửa thì lấy ra một bình rượu ở trong phòng: “Hiếm có được một ngày như hôm nay, tôi cũng muốn uống vài chén. Thế nào? Cậu uống không?”
Mục Khiêm Thư cố gắng áp chế sự khó chịu trong người, còn chưa lên tiếng, Đỗ Cận đã kêu lên: “Ba! Lát nữa anh ấy còn phải lái xe.”
Ðỗ Thịnh bĩu môi: “Con gái lớn đúng là không giữ được, cái gì cũng suy nghĩ cho nó.”
Ðỗ Cận túm lấy cái ly của Ðỗ Thịnh: “Ba cũng không được uống, bị cao huyết áp còn dám uống nồng độ cồn cao như vậy.”
Ðỗ Thịnh trơ mắt ếch nhìn cái ly của mình bị Đỗ Cận đoạt đi, đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn nhìn Lý Nhân. Lý Nhân ngồi trên ghế, gắp một miếng thịt dê tái cho Mục Khiêm Thư.
Ðỗ Cận nhìn sắc mặt Mục Khiêm Thư dường như càng ngày càng trắng bệch, cô nói bên tai anh: “Không muốn ăn cũng không sao đâu.”
Mục Khiêm Thư lắc đầu: “Không sao.”
Một bữa cơm ăn gần một giờ mới xong, Ðỗ Cận có chút lo lắng nhìn Mục Khiêm Thư. Cô thật sự là ngốc, biết rõ anh không ăn cay được lại còn đòi ăn lẩu làm gì, nghĩ đến đây Ðỗ Cận liền hối hận, hận không thể đập đầu vào cửa.
Cơm nước xong xuôi Mục Khiêm Thư liền chào Ðỗ Thịnh và Lý Nhân chuẩn bị rời đi. Ðỗ Cận từng bước đi tới, nắm bàn tay Mục Khiêm Thư: “Em tiễn anh.”
Nắm tay Mục Khiêm Thư mới phát hiện lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi lạnh. Ðỗ Cận nhìn kỹ, trán của anh cũng đổ đầy mồ hôi, vừa rồi đứng xa không phát hiện, đến gần mới thấy sắc mặt Mục Khiêm Thư tái nhợt một cách không bình thường.
“Anh làm sao vậy?” Ðỗ Cận hỏi Mục Khiêm Thư, cánh tay ôm lấy người Mục Khiêm Thư. Ðỗ Thịnh nhìn thấy không ổn liền đi đến bên người Ðỗ Cận: “Làm sao vậy?”
Ðỗ Cận không biết trả lời như thế nào, căng thẳng nói: “Con cũng không biết, trên người anh ấy đổ rất nhiều mồ hôi, anh ấy làm sao vậy?”
Mục Khiêm Thư nhìn Ðỗ Cận nôn nóng thiếu chút nữa là rơi nước mắt, trong lòng giống như bị kim đâm, nhưng thân thể đau đớn như xé rách, môi anh run run nói: “Không có việc gì…..”
Lời còn chưa nói xong đã ngã xuống, may mắn Ðỗ Thịnh đứng ngay bên cạnh bọn họ, vội vàng đỡ thân thể của Mục Khiêm Thư. Bàn tay thô ráp của ông đẩy Ðỗ Cận: “Đi gọi mẹ con nhanh lên.”
Lý Nhân còn đang rửa chén trong phòng bếp, nghe tiếng kêu của Đỗ Cận vội vàng đi ra, bà vừa bước ra cửa phòng bếp liền nhìn thấy Ðỗ Thịnh đỡ thân thể Mục Khiêm Thư đứng dựa vào tường.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lý Nhân bước nhanh lên phía trước, ngón tay sờ sờ trán Mục Khiêm Thư: “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”
“Không biết, gọi nhanh lên.” Ðỗ Thịnh đặt Mục Khiêm Thư nằm trên sofa, lấy gối kê cao đầu. Trên trán Mục Khiêm Thư không ngừng ra mồ hôi, Ðỗ Cận ngồi bên cạnh nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, cô vừa mới gọi điện thoại cho bệnh viện. May mắn bệnh viện nhân dân thành phố L cách nhà bọn họ cũng gần, chắc rất nhanh sẽ tới.
Đang lo lắng, Ðỗ Cận cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, cô lau nước mắt, nhìn thấy bàn tay của Mục Khiêm Thư nắm chặt bàn tay cô, lông mày anh nhíu lại, sắc mặt rất không tốt.
Ðỗ Cận cũng nắm lấy tay Mục Khiêm Thư. Bỗng nhiên cô nhớ đến Mục Khiêm Kỳ, cô muốn biết Mục Khiêm Thư có bị bệnh gì hay không.
Nghĩ vậy, Ðỗ Cận liền nhanh chóng gọi điện cho Mục Khiêm Kỳ. Mục Khiêm Kỳ rất nhanh đã tiếp điện thoại, cô hỏi Ðỗ Cận chuyện gì sau đó cả người liền ngơ ngẩn.
“Chị nói anh của em ăn cay!!? Anh ấy không muốn sống nữa sao?” Bên kia điện thoại Mục Khiêm Kỳ lớn tiếng kêu lên, Ðỗ Cận cắn cắn môi, rưng rưng nước mắt lắng nghe.
Mục Khiêm Thư bị viêm dạ dày mãn tính đã hơn mười năm, bác sĩ vẫn luôn dặn không được ăn cay, không được uống nước lạnh, bệnh viêm dạ dày cũng không có xu hướng nghiêm trọng.
Nhưng thật không ngờ hôm nay anh lại ăn nhiều ớt cay như vậy. Ðỗ Cận sợ hãi lắc lắc đầu, sẽ không đâu, Mục Khiêm Thư đã cam đoan với cô là không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.
Rất nhanh xe cứu thương đã tới, Ðỗ Cận đi theo tới bệnh viện. Cô cùng Lý Nhân đứng đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, Ðỗ Thịnh đi làm thủ tục. Trong lòng Ðỗ Cận ân hận thầm mắng mình ngu xuẩn, lần trước đi ăn cơm đã nhìn ra được một ít manh mối, cô không nên cứ như vậy mà tin lời nói của Mục Khiêm Thư, cho rằng thật sự không có việc gì….
Lý Nhân kéo bàn tay của Ðỗ Cận, vỗ vỗ vào lòng bàn tay cô: “Không cần lo lắng, không có việc gì.”
Ðỗ Cận òa một tiếng khóc lên: “Mẹ… Con đã biết rõ, biết rõ anh ấy…”
Lý Nhân ôm Ðỗ Cận vỗ vỗ bả vai của cô: “Không thể trách con, đừng tự trách.”
Ðỗ Cận vẫn khóc nức nở trong lòng Lý Nhân, lắc lắc đầu: “Là tại con, nếu không phải tại con muốn ăn lẩu thì sẽ không xảy ra chuyện này, đều là tại con.”
Tuy rằng vừa rồi ở trong điện thoại Mục Khiêm Kỳ cũng không trách cứ cô, chỉ nói sẽ nhanh tới thành phố L, nhưng trong lòng Ðỗ Cận vẫn rất khó chịu. Nhìn Mục Khiêm Thư suy yếu như vậy, cô hận không thể đem những đau đớn này chuyển hết qua người cô. Cô không thể chịu đựng được anh như vậy…
Tời giờ phút này Ðỗ Cận mới thật sự rõ ràng cảm nhận được tình cảm của cô đối với anh là gì. Nếu như lúc trước chỉ cảm thấy hơi có cảm tình, ấn tượng tốt thì hiện tại, Ðỗ Cận có thể chém đinh chặt sắt nói cho Mục Khiêm Thư biết, cô yêu anh, yêu đến mức có thể bất chấp tất cả.
Phòng phẫu thuật rất nhanh được mở ra, bác sĩ mặc áo blue trắng mang khẩu trang bước ra. Nghe được âm thanh, Ðỗ Cận vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, anh ấy thế nào? Có sao không?”
Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm khắc: “Các người đã làm cái gì vậy! Biết rõ anh ta có bệnh đau bao tử còn ăn cay như thế, thân thể bệnh nhân có thể đem ra đùa giỡn hả?”
Ðỗ Cận lắc lắc đầu lại gật gật đầu, hiện tại cô rất muốn có người mắng mình, như vậy trong lòng cô mới có thể thoải mái một chút. Cô gấp gáp phụ họa nói: “Bác sĩ, bây giờ anh ấy đã khá lên chưa?”
Nhìn sắc mặt lo lắng của Ðỗ Cận, bác sĩ cũng cảm thấy vừa rồi nói có hơi quá lời nhưng sắc mặt vẫn không tốt như trước, chỉ lưu lại một câu: “Ðã không có việc trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi. Ở lại quan sát một đêm là được.”
Ðỗ Cận nghe nói đã không có việc gì, thân thể cô như mềm nhũn, Lý Nhân vội vàng đỡ lấy Ðỗ Cận: “Làm sao vậy, không phải đã nói không có việc gì rồi sao.”
“Vâng, không có việc gì, không có việc gì.” Ðỗ Cận lặp lại hai tiếng. Mục Khiêm Thư được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, mặc bộ đồ trắng của bệnh nhân càng làm cho khuôn mặt anh thêm phần tái nhợt.
Mục Khiêm Thư bị chuyển qua phòng bệnh thường, lúc anh mở mắt vừa hay trông thấy Ðỗ Cận nằm ghé vào bên cạnh giường của mình. Mục Khiêm Thư nhìn nhìn trời bên ngoài, hẳn là buổi chiều, mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi. Anh cử động cánh tay của mình một chút, vẫn còn hơi tê tê.
Xem ra hôm nay không thể nào đi thành phố M được rồi, Mục Khiêm Thư muốn gọi điện thoại cho trưởng phòng thư ký, nói cho ông ta biết lịch trình thay đổi lại phát hiện quần áo của mình đã bị đổi. Anh nhìn thấy điện thoại của mình nằm ở trên tủ đầu giường, anh giơ tay vừa định cầm lấy, không cẩn thận lại đụng phải đầu Ðỗ Cận.
“A… anh tỉnh rồi!” Ðỗ Cận nhìn thấy Mục Khiêm Thư đã tỉnh lại, trong lòng rất kích động. Miệng cũng bắt đầu đùng đùng quở trách: “Đã biết rõ thân thể của chính mình như vậy còn làm xằng làm bậy, có biết em sợ muốn chết hay không, anh tại sao có thể như vậy!”
Câu nói cuối cùng của Ðỗ Cận thanh âm có chút nghẹn ngào, Mục Khiêm Thư dùng tay không có truyền dịch ôm chầm lấy Ðỗ Cận. Ðỗ Cận dựa vào người Mục Khiêm Thư, nghe tiếng tim đập của anh, giờ phút này mới cảm thấy thật sự yên lòng.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Thanh âm trầm thấp của Mục Khiêm Thư vang lên bên tai cô, đôi mắt vốn lạnh nhạt của anh thoáng buồn, buông Ðỗ Cận ra. Ðỗ Cận ngồi thẳng người, ngón tay của Mục Khiêm Thư sờ lên hai má Ðỗ Cận: “Thực xin lỗi, đã làm em lo lắng.”
Ánh mắt Ðỗ Cận lại bắt đầu đỏ lên, cô liếc mắt u oán nhìn Mục Khiêm Thư một cái, rất muốn giận anh nhưng lại càng giận chính bản thân mình.
Ngón tay Mục Khiêm Thư vuốt ve qua lại trên mặt Ðỗ Cận, đầu ngón tay đụng đến lông mi của cô: “Tới đây.”
Ðỗ Cận nghe lời vội vàng đi đến: “Làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe, a…”
Mục Khiêm Thư nhắm mắt lại, cánh tay ôm cổ Ðỗ Cận, hung hăng hôn cô.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn lúc trước, mang theo xâm lược lại mang theo cuồng dã cũng mang theo vài phần kích động. Ðỗ Cân cảm giác được tình cảm của Mục Khiêm Thư trong nháy mắt như bùng nổ, dường như điên cuồng hôn cô, thậm chí cô còn cảm nhận được vị ngọt của máu.
Ðỗ Cận cũng không có ngượng ngùng như lần trước, hiện tại cô đã khẳng định rõ ràng tâm ý của mình, thuận theo Mục Khiêm Thư, phối hợp với nụ hôn của anh. Trong lòng Mục Khiêm Thư mừng rỡ, lúc buông cô ra ở tại đôi môi cô nhẹ nhàng cắn một cái.
Hai mắt Ðỗ Cận mông lung, bờ môi hơi sưng, rốt cục bị Mục Khiêm Thư nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu.
Hai trái tim đang đập loạn chậm rãi tới gần nhau.