Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

chương 282: danh vị hoàng hậu (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại không biết đã qua bao lâu nữa, tay hắn nhẹ nhàng buông xuống, nàng chậm rãi mở to mắt.

Ánh sáng từ viên dạ minh châu lập lòe.

Nàng rời khỏi lòng hắn, chống tay, ngắm nhìn hắn ngủ say.

Mí mắt hắn có một quầng đen, có phải đã vài ngày hắn ngủ không ngon? Đôi môi có chút nhợt nhạt.

Nam nhân này rất anh tuấn cũng thích sạch sẽ gọn gàng, thật khó nhìn thấy bộ dáng lôi thôi của hắn.

Rõ ràng là một cái ôm ôn tồn khi ngủ như thế này, không hiểu vì sao lại giống như bị người ta dùng chăn dày che hết mũi miệng, gắt gao bịt chặt, lòng của nàng càng ngày càng tuyệt vọng.

Ngoài cửa sổ, đột nhiên có cái gì đó nhoáng vụt qua. Nàng cả kinh, ngực đau nhói, mấy ngụm máu ngọt tanh liên tục xộc lên cổ họng, nàng nhíu mày vội vàng nuốt trở xuống.

Ảo tưởng sao? Vừa rồi ngoài cửa sổ là……. Nam tử mắt xanh! Tuy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng nàng lại thấy ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm.

Duyên gặp gỡ đã hai lần, hắn luôn lạnh lùng, vì sao hiện tại lại dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, vì sao hắn lại ở chỗ này?

Nàng kinh hoàng nằm xuống, hơi né tránh khỏi người Long Phi Ly một chút, hơi ấm trên người hắn, tiếng tim hắn đập, sẽ làm nàng… không thể nào đi vào giấc ngủ.

Đôi mắt khẽ nhúc nhích, Long Phi Ly nhíu mày nhìn ngoài cửa, nàng vừa rồi nhìn thấy cái gì? Rõ ràng không có gì ngoài cửa sổ! Nhưng nàng lại tỏ vẻ bối rối.

Rất lâu sau, tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng truyền tới, hắn xoay người lại khẽ gọi: “Tiểu Thất.”

Không có tiếng đáp lại, bóng dáng im lặng, không có chút nhúc nhích. Rốt cuộc nàng đã ngủ say.

Nhẹ nhàng vòng tay qua, một lần nữa ôm nàng vào trong lòng.

*************

” Long Phi Ly, ta đi đây.”

Thanh âm thản nhiên đó, còn khuôn mặt tái nhợt nữa.

Cả người chấn động, Long Phi Ly vùng dậy, trong lòng chỉ còn không khí lạnh lẽo.

Nàng đâu rồi?

Ánh mắt tìm kiếm, hắn lập tức tông cửa xông ra ngoài.

Ngoài cửa, vài tên tử vệ đang đứng chờ.

Đó đúng là mấy tên tử vệ hắn sắp xếp bảo vệ nàng, nàng không có khả năng đi được!

“Nương nương đâu?” Túm vạt áo một tử vệ, hắn lạnh lùng hỏi.

Tử vệ kia cả kinh, vội đáp: “Bẩm chủ thượng, nương nương đang trong hậu viện, trừ mấy người thuộc hạ ở lại bẩm báo, những huynh đệ khác đều đi theo nương nương, chủ thượng đừng lo lắng.”

Đúng lúc đó đám người Long Tử Cẩm vừa đi ra, nhìn thấy thân ảnh gấp gáp của Long Phi Ly đang hướng về hậu viện, bọn họ nhìn nhau rồi cũng vội vàng theo qua.

**********

Ánh mặt trời nhu hòa chiếu trên người nàng.

Thời điểm Long Phi Ly tới hậu viện, liền thấy Tuyền Cơ lẳng lặng đứng yên, quần áo trắng muốt một màu, giống như không hề nhiễm một hạt bụi nào.

Không biết vì sao, trước đây nàng thường mặc quần áo màu đỏ tím.

Nàng đặc biệt thích màu tím, mà hắn cũng thích nàng mặc màu tím.

Đôi khi có rất nhiều chuyện đều không có nguyên do, giống như việc hắn gọi ám vệ của hắn là tử vệ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy màu trắng này hơi chói mắt, rõ ràng thoạt nhìn nàng rất đẹp, đẹp không vương chút khói bụi nhân gian.

Khi nàng bị Mộ Dung Lâm bắt đi, lúc hắn gặp lại nàng trên đường ở trấn Yên Hà, nàng cũng mặc một màu trắng toát.

Rồi sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, hơi hơi ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhìn nàng, mọi người sau lưng cũng lặng lẽ nhìn hai người.

Nghe thấy tiếng động, nàng chậm rãi xoay người lại, hắn chấn động, trên mặt nàng tô chút son phấn, hai má ửng đỏ.

Nàng mê man hai ngày, công hiệu sinh cơ hoàn cũng dần dần phát huy tác dụng, vết sẹo trên mặt nàng giống như rắn lột da, dần dần tróc vảy, dấu vết vẫn còn nhưng đã nhạt đi, vết thương đang lên da non, hơi ửng đỏ, nước da nàng vốn trắng trẻo, trên khuôn mặt có hai màu trắng hồng phân biệt rõ rệt nhìn không hay lắm.

Mặc dù vẫn chưa phục hồi dung nhan như trước nhưng cũng không phải xấu xí, nhưng lúc này, nàng trang điểm son phấn có vẻ rất đột ngột lạ lẫm.

Bởi vì, giữa hai hàng mi của nàng hơi tái nhợt.

Tuy nói là tái nhợt nhưng dường như lại có chút ánh đen.

Cảm giác này thật không tốt.

Sáng sớm gió hơi lạnh.

Hắn bất giác cau mày, tay vừa sờ trên vai, mới nhớ ra chính mình chỉ mặc trung y, thậm chí chưa kịp mặc ngoại bào, lấy áo đâu mà đưa cho nàng?

Ánh mắt nàng chăm chú trên mặt đất, dường như khẽ giật mình.

Hắn theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, mới biết nàng đang nhìn chân hắn, dưới tình thế cấp bách, hắn chạy chân trần đuổi theo nàng, ngay cả giầy cũng không mang.

Mặt hắn hơi nóng lên, tiến lên nói: “Đi vào ngủ tiếp một chút, đợi trẫm sắp xếp rồi cùng nàng tới Bạch Phủ”.

Hạ Tang bị người đẩy lên trước, mắt khẽ lườm Long Tử Cẩm cùng Đoạn Ngọc Hoàn.

Long Tử Cẩm cười khổ, nháy nháy mắt.

Hạ Tang hiểu ý, tối hôm qua Từ Hi truyền tin đến nhưng không ai dám đi quấy rầy hoàng đế.

Nhưng rõ ràng có nhiều người như vậy, tại sao chuyện khó nói này cứ đùn đẩy cho hắn chứ?

Hắn cười cười vô hại, lập tức liếc trở lại.

Đoạn Ngọc Hoàn và Long Tử Cẩm liếc nhìn nhau, Đoạn Ngọc Hoàn khẽ nói: “Ai bảo ngươi và Từ tổng quản cùng làm việc một chỗ!”

Lý do gì vậy chứ? Bởi vì hắn cùng lão già Từ Hi kia cùng thuộc Nội vụ phủ ư?

Ngọc Trí tò mò, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Ngọc Trí, Hạ Tang không nói gì đi thẳng về phía trước, việc này quả thật là quá khó! Nhưng không muốn nói cũng phải nói!

“Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo”.

“Để sau hãy nói.” Long Phi Ly nhíu mày, liếc mắt nhìn mọi người một cái, “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Tuyền Cơ nhìn nhìn Hạ Tang, nói với Long Phi Ly: “Hạ Tổng quản là người đúng mực, chắc hẳn là có việc gấp.”

Ánh mắt Long Phi Ly khẽ gợn sóng, nhẹ nhàng kéo Tuyền Cơ vào lòng, nói: “Hạ Tang.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio