Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

chương 301: bãi giá phượng thứu cung (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Còn nữa, hoàng đế Nguyệt Lạc lại đứng về phía Đại vương tử, chọn hắn làm thái tử, tên Đại vương tử này không thể so với Nhị vương tử Nạp Minh, hắn trời sanh tính tình rất tàn nhẫn, thích tranh đấu, Tây Lương cùng Nguyệt Lạc có thể duy trì hòa bình bao lâu còn là một ẩn số không biết trước được.”

Trong viện không ai thích Phương Sở Phàm, nhưng giờ phút này cũng không một người nào có thể phản bác lời của Long Phi Ly. Long Phi Ly đứng lên, hơi cúi người nâng Hạ Tang dậy, “Việc này, sau tiệc chúc thọ rồi hãy định đoạt.”

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Long Tử Cẩm, “Sắp xếp cho Bạch Chiến Phong ở nơi nào?”

“Trong một dịch quán khác trong hoàng thành.”

“Ừm, đến đêm tiệc chúc thọ thì hãy tuyên hắn tiến cung.” Hắn chuyển hướng nói với Từ Hi nãy giờ vẫn luôn yên lặng không nói gì.

Từ Hi vâng lệnh rồi đột nhiên chậm rãi hỏi: “Hoàng Thượng, trước khi người phái lão nô đi thăm dò cho rõ chuyện sống chết của những tử vệ theo dõi họ Mộ Dung thì người đã biết hết thảy mọi việc, vậy vì sao còn muốn giao Thương Long lệnh cho Thất vương gia?”

Cho dù Từ Hi không hỏi ra lời này thì này nghi vấn này cũng vẫn tồn tại trong lòng mọi người.

“Lão nô cả gan phỏng đoán một câu, đó là vì Hoàng Thượng không hy vọng chúng nô tài ngăn cản Hoàng Thượng giao ra Thương Long lệnh.” Từ Hi cười khổ một tiếng, ngữ khí nặng nề.

Long Phi Ly xoay người bước qua, sau một lúc lâu, mới khẽ nghiêng người nhíu mày cười lạnh nói: “Phải thì như thế nào?”

Vốn phải đối phó với kẻ địch ở nhiều mặt, tình thế đã cực kì bất lợi, hiện tại Thương Long lệnh lại rơi vào tay Long Chỉnh Văn trong tay, hắn lại tinh ranh chuyển mọi nghi ngờ vào người Phương Sở Phàm, Long Phi Ly muốn làm gì hắn cũng không dễ dàng.

Người này đã có lòng phản nghịch! So với bất luận kẻ nào hắn đều sâu sắc hơn, thủ đoạn càng đáng sợ hơn.

Trong lời nói của Từ Hi mặc dù ẩn chứa vài phần chất vấn nhưng trên thực tế lời hắn không sai! Nếu mọi người biết trước là Long Chỉnh Văn gây nên, cho dù liên quan đến tính mạng của Niên phi, trái phải rõ ràng trước mặt, một bên là xã tắc thì mọi người làm sao có thể không khuyên can hoàng đế được?

Nhưng đáp án chỉ sợ cũng không được!

Long Phi Ly ngạo nghễ trả lời một câu như vậy đủ để thuyết minh Niên phi đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì. Hắn đã sớm quyết định, khư khư cố chấp. Việc đã đến nước này, ai còn có thể nói gì nữa? Ai còn dám nói gì nữa?

Từ Hi lại đột nhiên quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, là lão nô đi quá giới hạn, nhưng Hoàng Thượng phải nhớ là: hồng nhan họa thủy!”

Sắc mặt Long Phi Ly trầm xuống, cười lạnh nói: “Hay cho một Từ tổng quản trung thành sáng suốt!”

“Hoàng Thượng thiên tính minh mẫn thông tuệ, lão nô nhớ trước kia tiên hoàng thường nói, Hoàng Thượng là một nhân thịnh thế, nhưng hiện tại có một Niên phi là mầm tai họa, không nói cha nàng ta lòng muông dạ thú, ngay chính nàng —— ”

“Ngay chính nàng như thế nào?” Long Phi Ly giận dữ, một tay nắm áo bào lẩm nhẩm, một tay chỉ thẳng vào Từ Hi, “Nàng tốt hay xấu vẫn không tới phiên ngươi được phép nói!”

Hai người chủ tớ tình cảm nhiều năm, chưa bao giờ tranh chấp kịch liệt như thế, mọi người chấn động, Long Tử Cẩm vội vàng tiến lên nói: “Cửu ca, việc cấp bách là Thương Long lệnh, chuyện khác hãy để sau rồi bàn.”

“Vương gia nói phải!” Hạ Tang tiếp lời: “Thất vương gia cực kì khó giải quyết, chúng ta có bắt được điểm yếu nào có thể vạch trần hắn hay không?”

“Xin Hoàng Thượng minh xét.” Mọi người nhìn nhau, cùng lên tiếng.

Long Phi Ly không nhìn Từ Hi nữa, ngữ khí thay đổi nói: “Trong chuyện này nếu muốn khiến hắn sai lầm, cũng không phải là không có cách.”

Mọi người vui vẻ, hoàng đế quả nhiên còn có bước tiếp theo.

“Ngày đó, trẫm triệu Thất ca yết kiến, nhắc đến bệnh tình của Niên phi, hắn nói bản thân mình không đủ sức giúp, nhưng trong quận Vong Ưu có nhiều người am hiểu cổ độc, chỉ là đi về phải mất hai ba ngày, làm chậm trễ việc chữa trị bệnh, trên thực tế, thời gian mỗi loại cổ độc phát tác không giống nhau, trẫm sai người truyền tin tức ra nhưng không có nói Niên phi trúng tâm cổ, hôm đó càng không nói gì đến bệnh tình Niên phi nguy ngập, hắn làm sao mà biết thời gian hai ba ngày không đủ? Đây là điểm thứ nhất.

Thứ hai, trẫm cố ý nói cho hắn Niên phi trúng là tồi tâm cổ, lúc hắn trả lời lại nói thẳng là tâm cổ. Mặc dù chỉ khác một chữ nhưng cũng là không giống nhau. Chỉ vì lúc tâm cổ phát tác, triệu chứng cực kỳ giống như tồi tâm đan. Hai huynh muội Mộ Dung Lâm lại trúng tồi tâm đan, Thất ca vốn đã biết Niên phi trúng tâm cổ, trong lòng lại có ấn tượng với tồi tâm đan nên khi trẫm nói sai hắn liền theo bản năng tự sửa chữa sai lầm.”

Mọi người lúc này mới hiểu được dụng ý ngày đó Long Phi Ly triệu kiến Long Chỉnh Văn, đều không phải là vì lời nói của Thôi y nữ mà là để thử!

“Hoàng Thượng anh minh, vậy chúng ta đã có căn cứ chính xác trị tội Thất vương gia rồi.” Giống như những người khác, Hạ Hầu Sơ mừng rỡ, sắc mặt thay đổi lập tức khom người nói.

“Không, bây giờ thì chưa thể. Mặc kệ lệnh bài rơi vào trong tay ai thì tình huống hiện tại của chúng ta vẫn không thay đổi: Hung Nô, Niên thừa tướng, Thái Hậu, phiên vương. Thất ca sao lại chịu bó tay chịu trói chứ, nếu lúc này xung đột vũ trang với Thất ca thì chỉ cần Niên thừa tướng và Hung Nô liên thủ…” Ánh mắt Long Phi Ly trầm xuống, cầm lấy một viên đá nhỏ trên bàn nhẹ nhàng ném vào một cành cây, trong không trung nhất thời có một đám cánh hoa rơi rụng.

Nhắc đến mối quan hệ rắc rối này, mọi người lập tức trầm mặc không lên tiếng, Long Tử Cẩm cười lạnh nói: “Long Chỉnh Văn cao minh, chọn thời điểm rất chính xác!”

“Hoàng Thượng, nếu đến lúc Tây Lương ta khai chiến với Hung Nô, thất vương gia khởi binh, lại điều động quân đội đế lăng vậy thì hậu quả e là cũng khó lường!” Đoạn Ngọc Hoàn tay nắm chặt thành quyền, tức giận nói: “Long Chỉnh Văn, ty chức chắc chắn sẽ không buông tha tên nghịch tặc này!”

“Cho nên trẫm nói trẫm thua.” Long Phi Ly thản nhiên nói.

Mọi người kinh hãi.

Ánh mắt sắc bén của Long Phi Ly ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Bàn cờ này Thất ca sớm đã tính toán hết thảy, điều duy nhất hắn không biết được là trẫm đoán ra hắn, cũng biết chính mình thất bại.”

“Các ngươi chớ hoảng sợ, cũng chớ suy nghĩ nhiều, sau này kẻ địch của chúng ta vẫn là Hung Nô, Niên thừa tướng, Thái Hậu cùng phiên vương, chuyện thất vương gia cứ làm như không biết. Người tính còn phải dựa vào ý trời, giữa trẫm và hắn ai thắng ai thua đến lúc đó mới biết được.”

Không ai hiểu được lời này của Long Phi Ly, người tính trời tính, hắn định thích ứng trong mọi tình cảnh, để mặc cho số phận sao? Nhưng mà thế cục trước mắt, nếu muốn xoay chuyển tựa hồ đã không có khả năng.

Lời này của hắn lại khiến mọi người rất ủng hộ, thể hiện dũng khí liều lĩnh kiên quyết tiến lên phía trước.

Đột nhiên, một thái giám bước nhanh vào, hạ giọng nói gì đó vào tai Long Phi Ly.

Long Phi Ly liền đột nhiên cười gian xảo giống như con mèo đang ăn vụng, mọi người đang cảm thấy kinh ngạc thì nghe hắn nói: “Tử Cẩm, Hạ Tang, Thanh Phong, theo trẫm bãi giá Phượng Thứu cung.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio