Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

chương 390: mưa tán hứa tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hạ Tang, tay chàng. . . . . .”

“Dù chỉ còn một tay ta vẫn có thể ôm lấy nàng”

“. . . . . .”

“Vậy chân chàng. . . . . .” Nàng lo lắng kêu lên, Hạ Tang lại nhẹ giọng trách mắng: “đừng lộn xộn.”

Ngọc Trí không dám giãy dụa nữa, để mặc hắn ôm nàng lên, tựa đầu lên thân thể hắn để từng luồn hơi thở phả lên thân thể nàng, nàng biết, chân hắn hơi khập khiểng, nhưng hắn vẫn có thể vững vàng ôm lấy nàng.

Hồi lâu sau, hắn mang nàng đặt vào bồn tắm, Ngọc Trí đau lòng, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, cúi đầu gọi: “Hạ Tang, Hạ Tang”.

Sự khô nóng cùng hơi thở hỗn loạn vừa mới áp xuống, lại bị cái ôm của nàng làm cho trỗi dậy, càng muốn yêu thương nàng . . .. Hạ Tang nhanh chóng thu liễm tâm tư, cầm láy khăn vải, thay nàng tắm rữa.

Khi ngón tay hắn theo khăn vải chạm vào thân thwe nàng, mặt Ngọc Trí nóng lên, cắn môi, xoay người hôn lên miệng Hạ Tang, giọng nói khàn khàn:

“Cùng nhau tắm được không?”

Ngón tay thon dài run lên, khăn trược khỏi bàn tay, tản ra trong nước.

******

Ban đêm, Trữ Tú điện.

Long Phi Ly đem phần tấu chương cuối cùng khép lại.

Lúc đi vào phòng, nhìn đến Tuyền Cơ chỉ mặc một kiện áo đơn, ghé vào giường, vẻ mặt xuất thần đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì. Long Phi Ly nhíu mày, kéo chăn đắp lên người nàng, trách mắng: “Thân thể còn chưa khỏe hẳn lại không chú ý giữ lạnh, về sau lớn tuổi, mỗi khi trời lạnh lại mắc phong thấp, đau chết nàng.”

Tuyền Cơ bĩu môi, “ Đau chết ta, chàng không đau lòng à?”

Long Phi Ly ngẩn ra, dở khóc dở cười, hướng mũi nàng sờ sờ, Tuyền Cơ ô ô la lên, chui trốn vào giường, vừa lăn vừa lật, Long Phi Ly sợ nàng lại chạm vào miệng vết thường, liền oán hận buông tay.

Hắn cởi ngoại bào, vừa ngồi xuống giường, Tuyền Cơ liền đem đầu nhét lại đây, nằm úp sấp gối đầu lên đùi hắn, cười hì hì nói : Giúp ta xoa vai, mệt mỏi quá”.

“Ái phi lời này là nói ngược chăng.”

Tuyền Cơ hưởng thụ nhắm mắt lại, nam nhân của nàng giúp nàng vuốt ve bả vai, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

“Một đêm này mưa không ngớt, A Ly chàng nói xem có phải sau cơn mưa trời sẽ sáng không?”

“Khó nói.”

Nam nhân thản nhiên nói: “Không chừng mưa còn lớn hơn nữa.”

Tuyền Cơ nhíu mày, nói thầm: “Tư tưởng người này thật là u ám, không tích cực.”

” Oh, trẫm nói thời tiết như vậy thì là tư tưởng u ám, không tích cực?” Long Phi Ly nhếch môi, “Vậy nàng nói xem, nàng cùng Ngọc Trí đã làm nên việc gì tích cực?”

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt hắn, nhưng không thấy gì khác thường, nghĩ nghĩ, khóe miệng chậm rãi nhoẻn cười: “Nô tì thay Ngọc Trí tạ hoàng thượng ân điển.”

Long Phi Ly cười lạnh nói: “ Giỏi cho một vị tẩu tử tẫn trách”

Tuyền Cơ nhìn hắn lúc này tựa hồ muốn tức giân, lòng nàng hơi hơi không yên, nhanh nhẹn ngồi lên dựa vào trong ngực hắn, chân chó giúp hắn xoa nắn bả vai: “Nhìn bộ dạng của chàng, không phải đã biết rồi sao? Vốn cũng chẳng có gì có thể giấu diếm được chàng hỉ đường của Hạ Tang chàng cũng đã đến rồi, bên kia lại không truyền đến tin tức gì, không phải biểu thị chàng không ngăn cản Ngọc Trí đó sao, ta đây……”

Long Phi Ly hun hăng hướng bụng nàng nhéo một cái, Tuyền Cơ bị đau, liền một quyền nện trả cho tên nam nhân kia, Long Phi Ly nắm láy bàn tay không an phân, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nàng dạy Ngọc Trí phương pháp gì? Lấy dung mạo ép Hạ Tang?”

Tuyền Cơ ngẩn người, “Làm sao chàng biết?”

Long Phi Ly hừ khẽ, dỡ nàng nằm xuống, Tuyền Cơ oán hận nói: “Đồ yêu nghiệt, đừng tưởng rằng chàng chuyện gì cũng đều đoán đúng, cùng lắm là cho chàng che đậy.”

Long Phi Ly hướng trên đầu nàng dùng sức nhấn một cái, ” Nàng lo cho bản thân mình đi, không ngủ, liền làm.”

Tuyền Cơ chấn kinh, khuôn mặt nóng rực đỏ hồng, vừa thẹn vừa giân, giơ tay đánh lên người tên nam nhân dươi thân, Long Phi Ly luền bắt láy tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên.

Chỉ đơn giản là khẽ hôn, môi của hắn ở trên tay nàng dấy lên Tinh Tinh Chi Hỏa, Tuyền Cơ cơ hồ muốn bất chấp cả liêm sỉ mà muốn thốt lên rằng “Vậy làm đi”.Đang bị chính ý nghĩ liều lĩnh của mình làm cho hoảng sợ, trong đầu lại thoáng hiện lên nghi ngờ gần đây, nàng liền nắm lấy y phục của Long Phi Ly mà hỏi:

“Nói cho ta biết bí mạt của Hạ Tang”

“Buồn cười, Hạ Tang thì có thể có cái bí mật gì?” Long Phi Ly thản nhiên hỏi lại.

“Không thể để người trong cung, nhất là Thái Hậu biết được bí mật này, tỷ như, năm đó. . . .triệt không sạch chảng hạn.” Tuyền Cơ hôn lên vành tai nam nhân, khẻ nói:

“Ngọc Trí nói cho ta biết một chuyện, khi Hạ Tang ở cùng nàng, tựa hồ có . . . . cái loại dục vọng này.”

*******

“Ngọc nhi.” Hạ Tang nhổm dậy cúi người nhìn nữ tử bên giường, tay nhè nhẹ vỗ lên mặt nàng.

Hơi hơi cuộn người lại thành một đống ở góc giường, ngoài cửa sổ ánh sáng đã chậm rãi xua tan bóng đêm. Tuy biết nàng còn buồn ngủ, nhưng nhiều nhất là một khắc nữa, liền phải đưa nàng trở về Thăng Bình điện.”

“Hạ Tang”. Ngọc Trí mí mắt giật giật, lại nhích nhích về phía nam nhân dựa sát vào lòng hắn, mơ hồ nói: “Đừng ồn, đều là tại chàng, ta vừa mới ngủ, đừng làm ồn, ta muốn ngủ, ta không về, ta muốn ngủ cùng chàng.”

Ngọc Trí hai mát nhắm chặt, nên không thấy được khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng của Hạ Tang, cẩn thận buông nữ nhân trong lòng ra, hắn xuống giường, đi ra sau bình phong, trong bồn tắm là những cánh hoa phân tán, cùng chiếc khăn vải trắng trôi nổi trong nước,,,,

Hắn cầm lấy khăn vải vắt nhẹ, lại thông thả trở về giường, hơi hơi vén chăn lên, dưới chân là thân thể nhỏ nhắn vẫn chưa mặc y phục, giưa đôi chân trắng muốt, là một vệt đỏ tươi như một đóa hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio