Chương
“Cô Trương, không phải cô gọi cậu chủ ra ngoài rồi sao?” Thím Trương tò mò hỏi.
Bảo Ngọc sững sờ: “Tôi? Không có..”
“Không! Cậu chủ bởi vì nhận được tin nhắn của cô mới đi ra ngoài..” Thím Trương rất chắc chắn về điều này, cũng chỉ có cô Trương mới khiến cậu chủ vui vẻ như thế.
Bảo Ngọc nhíu chặt lông mày, đột nhiên có một linh cảm không tốt đập vào tim cô.
Cô đã bị đánh cắp điện thoại trên đường, sau đó Tiêu Mặc Ngôn lại nhận được tin nhắn hẹn gặp từ điện thoại cô…
Cô vội vàng kéo lấy thím Trương: “Thím! Thím biết anh ấy đi đâu không?”
Thím Trương bị cô dọa đến hoảng sợ: “Tôi khôgn biết, nhưng mà tôi có gọi tài xế đưa cậu chủ đi, để tôi gọi điện hỏi..”
Sau khi Thím Trương rời đi gọi điện thoại hỏi lái xe vị trí của cậu chủ nói cho Bảo Ngọc, cô nhanh chóng goi cho em trai: “Thịnh Hải, giúp chị liên hệ với Thạch và Đinh Khiên..”
Giải thích xong tất cả mọi chuyện, cô một chút cũng không dám trì hoãn, vội vã đi đến vị trí mà thím Trương nói cho cô nghe.
Khi cô đến, Thạch và Đinh Khiên cũng đã đến.
Đinh Khiên đứng ở trước tòa nhà hai tầng cũ kĩ, nhìn thấy Bảo Ngọc chạy tới, vội vàng ngăn cô lại, nói quanh co: “Cô Trương, cô vẫn là không nên đi vào sẽ tốt hơn.”
Bảo Ngọc khẽ nhíu mày: “Tiêu Mặc Ngôn ở bên trong?”
Đinh Khiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt vô cùng khác với ngày thường, nhìn anh ta như thế, Bảo Ngọc càng bất an trong lòng, cố chấp nói: “Tôi muốn vào!”
“Cô Trương, Tiêu Mặc Ngôn không sao, cô…cô vẫn là không nên vào!” Đinh Khiên mơ hồ nói, ánh mắt và thái độ rõ ràng né tránh, Bảo Ngọc không do dự nữa, trực tiếp đẩy anh ta ra.
“Cô Trương!” Đinh Khiên muốn ngăn lại, giọng nói của Thạch liền từ bên trong truyền ra: “Đinh Khiên, để cô ấy vào!”
Thạch lên tiếng, Đinh Khiên lúc này mới để cô đi vào, sau đó lại tiếp tục canh giữ bên ngoài, không cho kẻ nào bước đến gần.
Đẩy cánh cửa sắt lớn ra, tiếng “két két” vang lên vô cùng chói tai, trong lòng không hiểu vì sao rất lo lắng, vừa ngước mắt, Bảo Ngọc đã bị dọa cho ngây người.
Máu, khắp nơi đều là máu, trên tường, dưới sàn nhà, toàn là vết máu loang lổ.
Một mùi máu tươi phảng phất trong không khí, khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Bảo Ngọc đứng yên tại chỗ, trước giờ chỉ có thể nhìn cảnh tượng này trong phim kinh dị, không nghĩ có một ngày được tận mắt chứng kiến như thế này. Cô cảm thấy đại não trống rỗng, đôi mắt mờ đi, giống như sắp bị máu đỏ trước mắt bao phủ.
Tiêu Mặc Ngôn…
Cô đột nhiên bừng tỉnh, không dám nghĩ đến việc Tiêu Mặc Ngôn gặp nguy hiểm. Phút chốc khẽ lên tiếng, khẩn trương tìm anh. Ánh mắt vừa liếc qua liền thấy một người đàn ông ngồi trong góc, anh cúi thấp đầu, lười biếng ngồi ở chỗ đó, cánh tay buông thả trên thành ghế, dính đầy máu tươi, máu theo đầu ngón tay chảy xuống từng giọt.
“Tiêu Mặc Ngôn!” Bảo Ngọc kinh ngạc muốn chạy qua đó, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.
Cô quay đầu nhìn lại, đối mắt với Thạch: “Cô Trương, trước hết không nên qua đó!”
Bảo Ngọc hoài nghi nhíu chặt hàng lông mày: “Thạch, rúut cuộc có chuyện gì xảy ra? Những cái này…máu này từ đâu mà có?” Trông tâm trí, cô không muốn hỏi rõ chuyện của những vết máu tanh này, lại càng không muốn đem mọi chuyện liên tưởng đến Tiêu Mặc Ngôn.