Chương
Trong phòng làm việc, Bảo Ngọc thò đầu ra, chắc chắn Tiểu Tống đã đi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy anh chủ động ôm lấy mình, bàn tay lớn đó đặt lên tấm lưng trần trụi của cô khiến cô nở nụ cười tươi.
“Cậu ta đi rồi?” Cô cố ý hỏi.
Phải mất một lúc thì trên đầu mới truyền đến câu trả lời của anh: “Ừm.” Rất nhẹ nhàng, anh hình như bị cuốn vào một thế giới hỗn độn, không thể rút thân.
“Phù,” Bảo Ngọc hơi rúm lại, xấu hổ không muốn rời ra, cô nói nhỏ bên tai của anh: “Chân của em rất đau…”
Ánh mắt của anh khá lúng túng, không đợi bí ẩn được phá vỡ, tâm tự của anh đều bị thu hút bởi câu nói của cô, ánh mắt hướng xuống đôi chân bị quân băng đã có chút rớm máu, anh lập tức ôm cô lên, sải bước đi về ghế sô pha.
Bảo Ngọc kêu lên một tiếng, hai tay vội vàng che vị trí quan trọng lại, mặt đỏ như máu. Trong lòng sớm đã tức giận Tiêu Mặc Ngôn mấy trăm lần, cô cũng hi sinh lớn như vậy rồi, anh nếu như còn không quan tâm cô nữa, cô nhất định bổ đầu anh ra xem bên trong có đậu phụ hay cặn bã!
Để cô lên sô pha, liếc qua thân thể trắng nõn của cô, hô hấp của Tiêu Mặc Ngôn trở nên không tự nhiên, sau đó, quay người lại đem áo khoác của mình đắp lên người cô rồi nhả ra một câu: “Ở đây chờ.” Anh bèn đi ra ngoài.
Bảo Ngọc nép mình trong ghế sô pha, nhẹ nhàng ngửi mùi của anh trên áo khoác thì mắt tối đi vài phần.
Quấn nó, thu người trong đó hình như xà vào vòng ôm ấp áp của anh vậy.
Mặc dù anh cái gì cũng không nói, nhưng cô biết, Tiêu Mặc Ngôn của cô sẽ không vứt bỏ cô đâu.
Tiêu Mặc Ngôn của cô, trở lại rồi.
Nhắm mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười an ủi…
Khi Tiêu Mặc Ngôn cầm thuốc vội vàng trở lại, cô gái nhỏ trên sô pha vậy mà đã đắp áo khoác của anh mà ngủ mất!
Tiêu Mặc Ngôn đứng trước Bảo Ngọc một hồi, ánh mắt biến ảo, cuối cùng dần dần khuỵu xuống, nhẹ nhàng giữ lấy chân của Bảo Ngọc, từ từ tháo băng gạc ra, bôi lại thuốc lên vết thương rồi quấn băng lại. Động tác trong cả quá trình đều rất nhẹ nhàng vì sợ đau cô.
Khuỵu gối bên ghế sô pha, ánh mắt mờ sương đó nhìn cô chăm chú, quét qua gương mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt câu hồn của cô, mũi cao, môi hồng hé mở…
Không tự chủ được giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi kiều diễm đó.
Cô nói, trên người cô chỉ có mùi của anh…
Thấp đầu xuống, tiến sát cổ của cô ngửi thử, chóp mũi lành lạnh hình như chạm vào làn da của cô.
Một lúc sau, anh đã cười, khóe môi hơi nhếch lên tựa như hoa đào đang nở rộ, cực kỳ mê người.
Từ chỗ Đỗ Thu Nghi mới biết, Bảo Ngọc đã an toàn về đến nhà, Bắc Khởi Hiên lúc này mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống, khi trở lại bệnh viện thì trời cũng đã sáng rồi.
Đỗ Thu Nghi ngoài đôi mắt có chút sưng đỏ ra, tất cả đều bình thường, dịu dàng ở bên cạnh anh ra, thay anh ta tìm bác sĩ kiểm tra, thay anh ta chuẩn bị bữa sáng. Ánh mắt Bắc Khởi Hiên thâm trầm liếc nhìn cô ta, không nói gì, mắt nhắm nghiền lại đến khi nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát mới tỉnh táo lại: “Báo án?”
Đỗ Thu Nghi đang rót nước cho anh ta, sau khi nghe thấy thế, thần sắc không chút thay đổi, hơi mỉm cười đưa ly nước qua.
Sắc mặt của Bắc Khởi Hiên hơi trầm lại, nói: “Tôi nghĩ, đây là một vụ hiểu lầm, vết thương là do tôi không cẩn thận, không liên quan đến cô Trương.”
Tắt điện thoại, anh ta ngước mắt lên, nhìn thẳng Đỗ Thu Nghi, chất vấn: “Là em làn sao?”