Chương
Bảo Ngọc vừa tức vừa buồn cười: “Trương Tề, tôi căn bản chưa từng thích cậu, sao có thể nói là tôi thay lòng rồi chứ?”
“Cậu chưa từng thích tôi?” Câu nói này như gáo nước lạnh dội thẳng vào anh ta, từ đầu đến chân, khiến trái tim của anh ta cũng lạnh theo. Chịu không nổi sự kích thích này, Trương Tề lắc đầu: “Không, không thể nào, cậu đã từng thích tôi!”
Bảo Ngọc hít thở sâu, nhẫn nại nói: “Chúng ta chỉ là cùng nhau lớn lên, tôi coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, nhưng, tôi có thể thề, đó không phải là tình yêu.”
“Cậu nói dối!” Trương Tề đứng bật dậy: “Khi học lớp , cậu nói, cậu sẽ làm vợ của tôi mà!”
Bảo Ngọc thấy khóc cũng không được mà cười cũng không xong: “Lúc đó mới mấy tuổi chứ? Dựa theo lời cậu nói, người tôi phải gả cho có rất nhiều nha!”
Trương Tề không chết tâm: “Lễ tình nhân năm lớp , cậu đã nhận hoa của tôi!”
Bảo Ngọc bất lực nói: “Ngày đó mưa rất lớn, cậu đợi tôi ở cổng trường lâu như vậy, tôi căn bản không nhẫn tâm từ chối cậu!”
“Không phải như vậy!” Trương Tề hoàn toàn không ngờ, hồi ức tốt đẹp mà nhiều năm nay anh ta luôn trân trọng đó, vậy mà chỉ là một mình anh ta tương tư thôi sao?! Anh ta luôn tưởng rằng, trong lòng Bảo Ngọc có anh ta, cho dù không phải tình yêu sâu đậm nhưng cũng sẽ thích!
Kết quả… kết quả!!
“Trương Tề,” Bảo Ngọc nhẹ nhàng cất tiếng, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta: “Nếu như tôi khiến cậu hiểu lầm cái gì, tôi xin lỗi cậu. Hy vọng, chúng ta còn có thể khôi phục như trước đây.” Cho dù trong lòng cô hiểu rõ, loại khả năng này cực kỳ nhỏ.
Ánh mắt đỏ ngầu của Trương Tề ngước lên, đột nhiên túm lấy hai vai của cô: “Bảo Ngọc… cầu xin cậu gả cho tôi được không? Tôi yêu cậu nhiều năm như vậy, yêu cậu đã thành thói quen rồi, tôi không thể không có cậu!!”
“Trương Tề, cậu buông tôi ra đã…” Bảo Ngọc vùng vẫy, thế nhưng anh ta túm cô rất chặt, không để cô dễ dàng thoát ra: “Bảo Ngọc, tôi sẽ đối xử tốt với cậu mà! Tôi sẽ yêu cậu cả đời!!”
“Trương Tề, cậu buông tay ra!”
Vào lúc đó, cửa bị người khác đạp ra.
Nhìn thấy người đứng ở cửa, mắt phượng của Bảo Ngọc trong nháy mắt liền phát sáng: “Tiêu Mặc Ngôn…”
Tiêu Mặc Ngôn cả người tỏa ra khí lạnh bước vào, hai ngọn lửa xanh đang cháy rừng rực trong đáy mắt, khi nhìn thấy Trương Tề trói buộc hai tay của Bảo Ngọc, thì lập tức phát điên. Anh lúc này giống như La Sát ở dưới địa ngục ấy, toàn thân đều là sát khí.
Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng đuổi tới, không rõ chuyện gì nên thò đầu vào.
Khiếp sợ khí thế của anh khiến người khác không dám xông vào, Trương Tề không thể không buông tay, lùi lại hai bước: “Bảo Ngọc, anh ta…”
Từ sát khí trong mắt của anh, Bảo Ngọc không kịp giải thích, vội vàng bước tới ngăn cản anh lại: “Tiêu Mặc Ngôn, đừng mà!”
Mắt của Tiêu Mặc Ngôn ghim chặt vào Trương Tề, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta, trong giờ khắc này anh muốn mạng của anh ta!
Tự tay, lấy mạng của anh ta!
“Anh… anh đừng qua đây…” Trương Tề hoàn toàn bị dọa sợ, sát khí của người đàn ông này rõ ràng như vậy, lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được hơi thở tử vong.
Không chỉ là anh ta, ngay cả Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng bị sốc.