Chương
Hình như, danh hiệu “con gái của ký thư thành ủy” rất dễ khiến người khác bỏ qua con người thật của Trương Bảo Ngọc.
Bao gồm cả cô ta.
Cảnh đêm tối nay không có rõ ràng, ánh mắt nhờ nhạt hình thành một đám mây trong xuốt, điểm thêm những ngôi sao lấp lánh, sáng rực rỡ.
Tiêu Mặc Ngôn nắm tay của Bảo Ngọc, hai ngươi đi dọc theo con đường, xe của Thạch theo ở đằng sau.
Có một buổi tối thảnh thơi như vậy, Bảo Ngọc hiển nhiên rất thư thái, khóe miệng cong lên. Nhìn thấy cô vui vẻ, Tiêu Mặc Ngôn nhướn mày vui mừng, nhìn chằm chằm vào cô, tóm lại nhìn thế nào cũng không đủ.
Bảo Ngọc quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh, má cũng đỏ lên liền họ nhẹ một tiếng: “Có nhìn cũng không nhìn ra hoa gì.”
Anh lắc đầu, đưa tay chạm vào má của cô: “Là hoa sen.”
Rất đơn thuần khiết, rất đẹp, sắc đem chiếu xuống lại càng đẹp.
Bảo Ngọc mỉm cười: “Họ đều nói em giống hoa hồng, anh tại sao nói em giống hoa sen?”
Tiêu Mặc Ngôn nghe thấy cô nhấc đến “họ”, sắc mặt liền sầm lại, không vui.
Một lúc sau, mới nói: “Bọn họ bị mù.”
Bảo Ngọc ngẩn người, sau đó bật cười mà không hề giữ hình tượng, dáng vẻ khi ghen của Tiêu Mặc Ngôn thật sự rất đáng yêu!
Cô cười rất vui vẻ, Tiêu Mặc Ngôn ngay cả lông mày cũng nhíu lại, Bảo Ngọc biết trêu đùa đến điểm thì dừng, nếu thật sự chọc giận Tiêu đường chủ, anh sẽ dùng bản lĩnh của mình tìm cho bằng được người đàn ông đã nói cô giống hoa hồng đó.
Không thể để vậy được.
Chạm vào lông mày của anh, cô dỗ dành: “Anh nói giống cái gì thì giống cái đó, hoa sen đẹp mà, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, em thích hoa sen nhất!”
Tiêu Mặc Ngôn khép mắt lại: “Thật sự?”
Bảo Ngọc ra sức gật đầu: “Thật mà thật mà!”
Lông mày của Tiêu Mặc Ngôn lúc này mới dãn ra, dáng vẻ rất hài lòng. Bảo Ngọc mỉm cười, lại trêu anh: “Vậy anh nói xem, anh giống hoa gì?”
Nhìn cô, cánh môi của anh khẽ cong lên trông rất dụ người: “Tôi là lá sen, em ở đâu thì tôi theo đến đó.”
Sắc mặt của Bảo Ngọc xấu hổ đến ửng đỏ, không ngờ, mấy lời nói này anh cũng có thể nói ra được, cô cực kỳ vui. Cô vuốt vuốt hai má bỏng rát của mình, áp sát vào anh, bỗng chốc cảnh cáo: “Vậy em không cho phép anh đi theo bông hoa sen khác, nếu để em phát hiện ra, tôi sẽ nhổ hai người đi!”
Đôi má ửng đỏ đáng yêu của cô, có chút hấp dẫn khó hiệu, chỉ cần nhìn như vậy cũng khiến anh động tình rồi. Tiêu Mặc Ngôn siết chặt lòng bàn tay của cô, dường như ám thị cái gì đó, cô nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng cuồng nhiệt quen thuốc đó của anh, giọng nói của cô hơi cứng lại: “Bảo Ngọc, tôi muốn…”
Biết anh đang nghĩ cái gì, Bảo Ngọc mỉm cười rực rỡ: “Đừng quên, thời gian trừng phạt của anh còn chưa có hết, nghĩ cũng không được.”
Tiêu Mặc Ngôn có chút khổ não: “Thế nhưng… rất cứng.”
Bảo Ngọc thiếu chút nữa bị sặc nước chết mà chết, cô trợn mắt nhìn anh: “Anh anh anh… anh…”
Tiêu Mặc Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt đen láy của anh hơi mơ hồ: “Không tin, em sờ thử.” Nói xong liền túm tay của cô muốn để đến chỗ nào đó đang thay đổi.