Chương
Đinh Khiên nhìn thấy anh ta giống như nhìn thấy vị cứu tính, mau chóng nhào đến, muốn ôm lấy anh ta: “Thạch~”
Thạch dùng một tay đẩy cậu ta ra xa, mặt lạnh hỏi: “Ngọc Diệp đâu?”
Đinh Khiên hếch hếch mắt về sau xe, khi nhìn thấy người ngồi trên đất thì thở phào, sau đó hỏi: “Ngọc Diệp, đoạn thời gian này cô đã đi đâu? Tại sao không liên lạc với chúng tôi?”
Người có thân hình nhỏ nhắn ngồi trên sàn, chiều cao không đủ m, mặc chiếc áo len đắt tiền làm từ lông thỏ, đầu đối mũ, nhìn không rõ mặt. Chân đi một đôi giày vải, nhìn thế nào cũng giống với nữ sinh trung học. Cô ta khoanh tay ngồi ở đó, không có động đậy.
Đinh Khiên bất lực thở dài nói: “Cô ta đã ngồi đây nửa ngày rồi, gọi thế nào cũng không quan tâm.” Càng đáng ghét hơn là, bối phận của Hải Thiên Đường phân chia rất rõ, cô ta gia nhập vào Hải Thiên Đường sớm hơn cậu ta, cậu ta không thể đối cứng với tiền bối được, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ nào khuyên.
Lúc này, Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi đi tới, quét mắt nhìn cô gái ngồi ở đó, lạnh giọng: “Đứng lên.”
Cô gái cuối cùng cũng có phản ứng, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ lười nhước giống như vừa mới ngủ dậy, chiếc mũ lông che gần hết khuôn mặt của cô ta.
Tiêu Mặc Ngôn xoay người bước vào thang máy, Ngọc Diệp lặng lẽ đi theo.
Đinh Khiên gật gù nói: “Vẫn là đường chủ đủ mạnh!”
Hai người cũng đi theo, đến tầng , Ngọc Diệp trực tiếp gồi trên ghế sô pha, sau khi trèo lên thì co rúc vào một góc không có động đậy.
Đinh Khiên mở tủ lạnh rót ly nước hoa quả, cung kính đưa cho tiền bối.
Tiêu Mặc Ngôn chỉ liếc qua cô ta một cái rồi tầm mắt nhìn đi chỗ khác, Thạch đứng đằng sau anh, hỏi: “Ngọc Diệp, đoạn thời gian này, cô ở đâu?”
Ngọc Diệp ngẩng đầu lên, giọng nói đều đều, không có bất kỳ cảm xúc gì: “Tại sao muốn để Tiểu Hải Tử gia nhập vào Hải Thiên Đường?”
“Tiểu Hải Tử?” Đinh Khiên ngạc nhiên: “Cô không phải nói đến tiểu tử Trương Thịnh Hải đó chứ?”
Ngọc Diệp gật gật đầu, hơi ngâng lên lộ ta một khuôn mặt trẻ con hơi tròn, nhìn tuổi tác chẳng qua chỉ - tuổi thôi, đôi mắt to, hình như bởi vì không ngủ đủ giấc nên không mở lớn được, giọng nói cũng ít có nhấn nhá, cứ bình bình mà nói: “Tiểu Hải Tử là của tôi, các người ai cũng không được cướp đi.”
Thạch cau mày: “Những ngày này, cô đều ở cùng với cậu ta?”
“Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.” Ngọc Diệp căn bản giống như không có nghe câu hỏi của anh ta, sau đó nằm ra ghế sô pha, bất quá mới qua vài giây thì đã nghe thấy tiếng ngáy phát ra.
Đinh Khiên chỉ vào cô ta: “Làm ơn đi, nói thế nào thì đường chủ cũng đang ở đây, không được làm như vậy!”
Tiêu Mặc Ngôn liếc mắt về phía người nằm trên sô pha, rồi đứng lên: “Kêu cậu ta đến đây nhận người đi.”
Thạch hiểu ý: “Biết rồi.”
Sau khi Tiêu Mặc Ngôn bước vào phòng, Đinh Khiên mới hiếu kỳ hỏi: “Cậu Tiêu có ý gì vậy? Cứ đem Ngọc Diệp tặng cho Tiểu Hải vậy sao?”
Thạch quay đầu lại, ý vị thâm sâu nói: “Gia hỏa đó là cô ta chọn.”
Nhận được cuộc gọi của Đinh Khiên, Trương Thịnh Hải hỏa tốc đuổi đến, khi nhìn thấy người ngủ trên ghế sô pha liền vô cùng kinh ngạc: “Đào Nhi?! Em sao lại ở đây?”
Nghe thấy giọng của cậu, cô gái còn đang ngủ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nhìn thấy câu, ánh mắt liền phát sáng, dang hai tay ra: “Tiểu Hải Tử!”
Trương Thịnh Hải sải bước đi tới, ôm cô ta vào trong lòng: “Aiya, Đào Nhi, em thật sự làm anh lo chết đi được, sao lại chạy lung tung thế? Còn chạy đến nơi này nữa!!” Ngước mắt lên thì nhìn thấy Đinh Khiên ngốc trệ và vẻ mặt vô cảm của Thạch, đè thấp âm thanh nói: “Chỗ này đều là các chú kỳ lạ, chúng ta mau về gia đi!”