Chương
Những giọt máu lại chảy ra từ mũi cô, nhỏ thẳng xuống nền đất dưới chân.
Bảo Ngọc sững sờ, cô vươn tay muốn bụm mũi lại nhưng đến sức lực nhấc tay còn không có.
Đầu cô choáng váng vô cùng, Bảo Ngọc lắc lắc đầu theo thói quen, ai ngờ lần này vừa lắc, cả người đã chúi nhủi ra đằng trước.
Bỗng dưng, một đôi tay mạnh mẽ đỡ cô lại.
“Em sao thế?”
Bảo Ngọc cố gắng ngẩng đầu lên, cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, lúc toan mở miệng thì chợt thấy hoa mắt, trong phút chốc đã ngã vào lòng đối phương.
“Bảo Ngọc!” Bắc Khởi Hiên sốt ruột gọi cô, nhìn thấy gương mặt cô bê bết máu, đồng tử đột nhiên co rụt rồi dứt khoát ôm cô lên, nhanh chóng đi về phía xe mình, đặt cô xuống hàng ghế sau rồi lập tức khởi động máy. Anh không quan tâm đến chuyện có thể bị cảnh sát giao thông phạt mà chỉ lo nhanh chóng lái xe đến bệnh viện mà thôi.
Rõ ràng đã tự dặn lòng mình phải quên cô gái này đi nhưng anh không làm được! Đặc biệt là lúc biết Trương Bảo Ngọc từng yêu mình sâu sắc, anh ta lại càng quên không nổi cô ấy! Cảm giác này cứ như cát chảy ra khỏi lòng bàn tay, anh vô tình để những hạt cát trôi tụt giữa kẽ ngón tay mình.
Anh hận, càng hận.
Ma quỷ xui khiến sao lại đi đến nơi này, chẳng hiểu vì lẽ gì, cũng có thể chỉ muốn đứng xa xa ngắm nhìn cô một lúc, cũng có thể muốn giữ lại chút lòng tự trọng, tỏ vẻ khinh thường nói với cô rằng trước giờ anh chưa từng yêu thương cô! Cho dù tại sao đi chăng nữa, lúc anh nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc thân mật, đột nhiên lồng ngực đau nghẹn ngào, đau đến mức anh trở tay không kịp.
Vào giây phút đó, anh đã hiểu rõ đau lòng là gì, cũng hiểu luôn rằng cho dù bản thân mình có cố gắng đến mức nào đi chăng nưa cũng không thể có được cô thêm lần nữa.
Lúc anh nản lòng toan bỏ đi lại phát hiện ra trạng thái lạ thường của cô. Trái tim của Bắc Khởi Hiên như bị ai bóp chặt lấy vậy, anh vượt đèn đỏ suốt chặng đường lao về phía bệnh viện, anh ta ôm cô xông vào cửa: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Có người tiến lên thấy Bảo Ngọc hôn mê đỡ cô lên cáng cứu thương, lập tức đẩy vào phòng cấp cứu. Bắc Khởi Hiên sốt ruột bám theo sau nhưng bị y tá ngăn cản, cánh cửa phòng cấp cứu lập tức đóng sập lại trước mắt anh ta.
Bắc Khởi Hiên nhíu mày, tần ngần đi qua đi lại bên ngoài, thỉnh thoảng anh ta lại ngẩng đầu lên trông ngóng, trước giờ anh ta chưa từng căng thẳng như thế, lòng anh ta thấp thỏm lo lắng, mồ hôi rịn ướt đẫm lòng bàn tay.
Thời gian gian nan trôi qua mười phút, cảm giác bất an càng lúc càng lan tỏa trong cõi lòng anh, anh không thể hiểu nổi, nếu chỉ choáng váng bình thường thôi thì sao lại lâu như vậy? Rốt cuộc bác sĩ ở đây có biết khám bệnh không?
Anh thấp giọng chửi mắng một câu, không đợi nổi nữa, cảm giác bất an sắp dày vò anh điên lên được, lúc anh toan bấp chấp tất cả đẩy cửa xông vào thì bác sĩ lại từ trong đi ra.
“Cô ấy sao rồi?” Bắc Khởi Hiên sốt ruột hỏi, gương mặt kiên nghị của anh ta căng cứng cả lên.
Bác sĩ nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng tôi đã kiểm tra bước đầu, bệnh nhân có dấu hiệu bị trúng độc, về kết quả cụ thể thì vẫn phải tiến hành kiểm tra thêm nữa.”
“Thuốc độc?” Bắc Khởi Hiên căng thẳng đến mức đỏ ửng cả vành mắt: “Sao cô ấy lại trúng độc? Có quan trọng không? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Anh bình tĩnh lại một chút, kết quả xét nghiệm sẽ có nhanh thôi.” Bác sĩ vội vàng rời khỏi.
Bắc Khởi Hiên ngẩn người tại chỗ rồi đưa mắt nhìn vào trong, không cách nào khiến cho mình trở nên bình tĩnh lại được.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc đã có kết quả xét nghiệm, ánh mắt của bác sĩ càng có vẻ nghiêm trọng: “Chúng tôi phát hiện ra strychnine có trong máu của cô ấy.”