Chương
Đỗ Thu Nghi không còn giấu giếm sự căm hận của bản thân cô ta dành cho cô ấy, vẻ mặt không còn dịu dàng, ánh mắt không còn trong trẻo nữa mà lúc nào cũng bị sự độc ác mài mòn: “Cớ gì cô ta vừa sinh ra đã là con gái của thị trưởng? Cớ gì cô ta lại có gương mặt có thể quyến rũ tất cả đàn ông? Cớ gì mẹ em phải làm bảo mẫu cho gia đình cô ta? Vừa nhìn thấy cô ta em đã thấy căm ghét, buồn nôn vô cùng rồi!” Cô ta vừa dứt lời đã cười lạnh: “Nhưng những thứ này đều không đáng là gì, điều khiến em hận nhất ấy chính là cô ta đã cướp người đàn ông trong lòng em! Cho dù em có tự ti đến mức nào em vẫn có anh, anh hiểu em như em hiểu anh vậy! Nhưng mà, hai người lại cướp đi mất niềm an ủi của rồi!”
Nghe cô ta trút hết nỗi hận lên người Bảo Ngọc, ánh mắt Bắc Khởi Hiên lạnh lùng như sương giá: “Tôi thật may mắn, tôi đã không còn yêu cô nữa.”
Anh ta quay người muốn bỏ đi, không muốn dông dài với cô ta, đột nhiên Đỗ Thu Nghi kéo chặt lấy anh, cô ta gần như rống lên: “Hiên, cô ta sắp chết rồi!!”
Bắc Khởi Hiên đứng nguyên tại chỗ, anh quay đầu mà cứ thế nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ không để cô ấy chết.”
Sự quyết tâm của anh triệt để làm cô ta thấy tổn thương, Đỗ Thu Nghi cười điên cuồng: “Không có ích gì đâu…Không có ích gì đâu…Với liều lượng em chuốc cho cô ta thì thần tiên có hạ phàm cũng không cứu nổi! Cô ta sẽ nhanh chóng chết đi trong đau đớn, sẽ chết bằng cách đáng sợ nhất!”
Bắc Khởi Hiên quay người nhìn vào mắt cô ta, ban đầu ánh mắt anh ta rất đỗi lạnh lùng, sau đó lại hóa ra vô tình, còn không bằng cả người dưng: “Cô không xứng làm mẹ của con tôi, nghe cho rõ đây, tôi sẽ không cho phép loại phụ nữ như cô sinh con cho tôi.”
Đỗ Thu Nghi kinh ngạc, cô ta không tin nổi những lời này được nốt ra từ miệng anh, cô ta lẩm bẩm như nói mê: “Em mang thai con của anh Hiên mà…”
Gương mặt Bắc Khởi Hiên vẫn lạnh lùng, không dao động một chút nào: “Nếu cô ấy chết đi, tôi sẽ bắt con cô chôn cùng.”
Bắc Khởi Hiên bây giờ lại vô tình đến mức tàn nhẫn, anh ta tựa như đứa trẻ mang đầy thù hận trong lòng của nhiều năm về trước.
“Bắc Khởi Hiên!” Đỗ Thu Nghi sụp đổ, anh ta nói thằng bản thân mình không còn yêu cô, cô vẫn còn ôm ấp hy vọng, đặc biệt là sau khi có con, cô càng cảm thấy tự tin, thế mới dám hạ độc người con gái kia! Nhưng mà…Nhưng mà có thế nào cô cũng không ngờ anh lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy vì cô ta!
Cô ta chỉ tay vào bụng mình: “Đây là con của anh! Anh muốn tự tay giết chết cốt nhục của mình ư? Anh giận em, hận em cũng không sao cả, nhưng sao anh có thể giết con của mình?”
Bắc Khởi Hiên cười lạnh: “Tại sao không thể?”
Đỗ Thu Nghi sững sờ.
“Tôi đã dẹp yên tình hình bên phía bệnh viện, sẽ không ai báo cảnh sát đến bắt cô đâu.” Anh lạnh lùng hung ác nhìn cô trân trân: “Nhưng mà, giết đứa con này là trừng phạt lớn nhất dành cho cô.”
Nói rồi bèn đẩy cửa bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại.
“Hiên… đừng… đừng mà!!” Đỗ Thu Nghi lao ra ngoài giống như bị điên rồi, túm lấy anh ở trước thang máy, khóc lóc cầu xin: “Hiên, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi… Van cầu anh đừng làm như vậy…”
Bắc Khởi Hiên không động, ấn thang máy, lông mày nhíu chặt, bây giờ chỉ thầm nghĩ nhanh chóng trở lại bên cạnh Bảo Ngọc.
“Hiên… Cho dù anh không hề yêu em, anh cũng xem phân lượng em ầm thầm theo anh nhiều năm như vậy, lưu đứa trẻ này lại có được không?” Đỗ Thu Nghi khóc mặt đầy nước mắt.
“Đinh”
Cửa thang máy mở ra, Bắc Khởi Hiên nhấc chân muốn đi vào.
“Không!” Đỗ Thu Nghi xúc động nhào tới ôm lấy hai chân anh: “Hiên, đừng tàn nhẫn với em như vậy, em yêu anh như vậy, mọi thứ em làm đều là vì anh… Van cầu anh, buông tha cho con của chúng ta…”