CHƯƠNG
Sống lại một lần, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa! Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Thanh Mai vui vẻ rời đi, Bảo Ngọc gọi điện cho giám đốc công an tỉnh: “Chào chú Vương, cháu là Bảo Ngọc…”
Trương Hồng Khánh vừa họp xong, thư ký đã vội vã chạy vào phòng làm việc ông, cúi đầu nói vài câu, ông nghe xong, bỗng đứng ngay dậy: “Nói với ông Vương, tôi lập tức qua ngay.”
“Biết rồi ạ.”
Buổi tối, Bảo Ngọc ngồi ở phòng khách, ung dung điều chỉnh máy tính. Thím Đỗ đang chuẩn bị bữa tối, Đỗ Thu Nghi ngồi một mình trong phòng.
Không lâu sau, Trương Hồng Khánh trở về, đi sau là Nguyễn Thanh Mai vẻ mặt áy náy.
Trương Hồng Khánh sắc mặt khó coi: “Bảo Ngọc, con về phòng trước đi.”
“Vâng.” Bảo Ngọc đứng dậy, Nguyễn Thanh Mai đi sau nghiến răng nghiến lợi lườm cô.
Bảo Ngọc cười khẩy, trở về phòng, vừa đóng cửa lại thì nghe được tiếng dạy bảo của Trương Hồng Khánh: “Bà làm tôi mất hết mặt mũi rồi!”
“Hoài Khanh, ông nghe tôi giải thích, chơi bài cùng tôi đều là chị em với tôi, chúng tôi không chơi lớn vậy đâu…”
“Thu được mấy trăm triệu ngay tại hiện trường, bà còn dám nói không lớn à?!”
“Tôi…”
Bảo Ngọc ngồi trước màn hình máy tính, đeo tai nghe, mở máy lên, tuỳ tiện mở một trang mạng bất kỳ, khoé môi cong lên.
Cãi nhau một lúc lâu, Trương Hồng Khánh đạp cửa ra ngoài, Nguyễn Thanh Mai tức giận xông vào phòng Bảo Ngọc, đứng ở cửa, xả giận nói: “Mẹ đắc tội con chỗ nào, mà con lại bảo giám đốc công an, giám đốc Vương đi bắt người?! Nhìn mẹ không thuận mắt, thì cứ nói thẳng, sao phải làm vạy? Mẹ mất mặt, thì ba con được nể mặt à?”
Bảo Ngọc bỏ tai nghe ra, xoay ghế, nâng mắt phượng: “Nguyễn Thanh Mai, bà nghe tôi nói đây.”
“Con! Con gọi mẹ là gì?!” Cô gọi thẳng tên khiến toàn thân Nguyễn Thanh Mai run rẩy.
Ánh mắt lạnh lùng của Bảo Ngọc nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ nói: “Lần này, tôi chỉ thông báo cho chú Vương, với giao tình của chú ấy và nhà họ Trương, sẽ không đến nỗi để bà quá thảm! Nhưng, nếu còn có lần sau, tôi không ngại để ba tôi đổi người vợ khác đâu!”
“Mày…” Nguyễn Thanh Mai đã tức đến nỗi không nói được câu nào.
Bảo Ngọc bật cười, xinh đẹp tuyệt vời, nói những lời đanh thép làm người ta sợ hãi: “Cái chức phu nhân chủ tịch thành phố chắc là có người muốn ngồi vào đây. Bà tốt nhất mở to mắt ra mà nhìn, đừng làm những việc tổn hại đến nhà họ Trương nữa! Nếu không, đừng trách tôi bất hiếu.”
Nguyễn Thanh Mai tức đến nỗi òa khóc chạy về phòng, cứ nói mình số khổ mới làm mẹ kế nhà người ta, đối xử hết lòng chưa nói, mà người ta còn không thèm nhận!
Đỗ Thu Nghi nằm bò bên cửa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, móc điện thoại ra: “A lô, Anh Hiên…”
Biết tin Trương Bảo Ngọc dám gọi điện cho cảnh sát tố cáo mẹ kế mình, Bắc Khởi Hiên lại không hề tức giận vì bị cô phá hỏng kế hoạch, mà lại thấy càng thú vị hơn.
“Xem ra, Nguyễn Thanh Mai bị dọa vỡ mật rồi. Anh Hiên, chúng ta có nên…”
“Tạm thời đừng làm gì cả.” Bắc Khởi Hiên không nhanh không chậm ngắt lời cô ta.
Đỗ Thu Nghi ngẩn người: “Tại sao?”
“Giám đốc công an đã biết vợ ông ta đánh bạc bên ngoài, sẽ dễ dàng bỏ qua thế sao?”