Chương
Chu Nại Diên cảm thấy trái tim tăng tốc đập “thình thịch”, gò má nóng rực.
Anh ấy chính là khách hàng của cô sao?
Trước khi tới đây, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, xác suất lớn nhất chính là sẽ gặp một cặp vợ chồng trung niên. Bởi vì ở công ti mang thai hộ, đây là nhóm khách hàng thường gặp nhất. Nhưng không ngờ, lại là người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như thế!
Trong âm thầm, cô ta hơi vui vẻ.
“Vy Hiên, cô ấy tới rồi sao?”
Nghe được giọng nói dịu dàng này, Chu Nại Diên mới nhận ra người phụ nữ trên giường.
Lúc nhìn về phía Bảo Ngọc, cô ta lại sững sờ.
Đẹp quá!
Người phụ nữ có một gương mặt rất tinh xảo, ngũ quan không có cái nào là không tinh tế, mũi rất cao, đôi môi xinh xắn, nhất là đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ đó, lúc chuyển động đều là hấp dẫn người khác. Tuy rằng mình cũng có mắt phượng, nhưng khi so sánh với người phụ nữ này, không thể nào sánh nổi một phần phong tình của cô!
Cô cùng với người đàn ông tuấn tú như yêu nghiệt đó, nhất định là một bức tranh hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không đành lòng phá hỏng.
Chu Nại Diên ngơ ngác nhìn hai người, đứa bé mà cô ta sắp mang bầu, thật sự là của đôi vợ chồng trẻ tuổi này sao? Cô ta lại bắt đầu không dám tin.
Vy Hiên kéo tay cô ta, đi về phía Bảo Ngọc: “Cô ấy tên Chu Nại Diên , vẫn đang học đại học năm hai, điều kiện cơ thể không tệ.”
Bảo Ngọc tỉ mỉ quan sát cô ta, nở nụ cười: “Sau này nhờ cô rồi.”
Giọng nói của cô rất êm tai, có sự quyến rũ từ trong xương, sẽ làm cho người ta không tự chủ được mà bị mê hoặc. Chu Nại Diên hốt hoảng cúi đầu xuống, hai tay khẩn trương vò tay áo: “Không đâu, không đâu…”
Nghê Thư đã sớm không nhịn được: “Bắt đầu đi.”
Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn chìm xuống, cơn giận dữ cả người đều bật ra ngoài, nhìn ra được, lúc này cơn giận của anh lớn thế nào! Bảo Ngọc nhìn anh, dịu dàng đưa tay nắm tay anh, dịu dàng đưa tình, từ từ làm cho sự nóng nảy của anh giảm xuống. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ cụp mắt, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Tuy chỉ là một động tác nhỏ như thế, nhưng lại bao hàm vô số sự cưng chiều và tình cảm nồng nàn.
Vừa vặn, ánh mắt của Chu Nại Diên rơi xuống hai bàn tay nắm lấy nhau ấy, coi như cô ta chưa từng yêu đương, cũng có thể từ đó mà cảm nhận được sự ỷ lại nồng nặc của anh đối với người phụ nữ đó…
Nghê Thư lạnh giọng phân phó cô ta một tiếng: “Đi vào phòng bên cạnh, nằm xuống.”
Gương mặt của Chu Nại Diên nhanh chóng đỏ lên, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Vy Hiên đi tới, đưa cô ta ra khỏi phòng.
Nghê Thư quay đầu nhìn hai người: “Có thể được ngay trong một lần hay không, thì xem vào vận may của hai người.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Bảo Ngọc cau mày: “Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta có thể…”
Tiêu Mặc Ngôn lập tức trầm giọng nói: “Một lần, chỉ có một lần!”
“Tiêu Mặc Ngôn…”
Chăm chú nhìn cô, anh nói từng chữ từng câu: “Nếu như không có, vậy em chờ tôi!”