Chương 283 Từ khe cửa thấy Đinh Khiên rời đi, Chu Nại Diên biết, anh ta nhất định lại đi phòng tầng hầm tra tấn cô gái đáng thương đó! Cô ta đi về phòng ngủ, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng. Những người này đã không thèm nhìn cô ta, cô ta cũng không cần đi tìm sự hảo cảm của họ, mấy ngày nay chịu nhiều tủi thân như vậy, cô ta hẳn nên cho họ chút dạy dỗ mới được. Cô ta dừng bước chân, đột nhiên nhớ tới cái tên nghe thấy trong phòng tầng hầm hôm đó. Bắc Khởi Hiên… Đinh Khiên dùng anh ta để uy hiếp người phụ nữ đó, mà người phụ nữ đó vừa nghe thấy cái tên này thì rất kích động, còn khắp nơi bảo vệ anh ta, hai người này nhất định có quan hệ! Nhưng, cái tên này rất quen tai, hình như…đã nghe thấy ở đâu rồi. Đột nhiên, Chu Nại Diên trừng to mắt, lập tức mở một quyển tạp chí, nhìn thấy người trên bìa, lại so sánh với tên phía dưới, trước mắt cô ta lóe sáng. Không sai, chính là anh ta! Tiêu thị. Bắc Khởi Hiên đè mi tâm, nhìn đồng hồ trên tường, sắp chín giờ rời. E là, bây giờ người trong tòa nhà này, chỉ còn mình anh. Hai ngày nay, Tiêu Chính Thịnh đột nhiên rất xem trọng anh, không ngừng giao những kế hoạch quan trọng cho anh. Anh bận từ sáng tới tối, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, anh biết, nhất định là mẹ anh ở sau lưng giúp anh. Cứ như vậy, không cần bao lâu, Tiêu thị sẽ trở thành vật trong túi anh. Anh bắt đầu mong đợi biểu cảm của Tiêu Chính Thịnh sau khi biết tất cả chân tướng. Cầm áo khoác, anh đứng dậy muốn rời đi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Anh nhíu mày, không biết trễ thế này rồi ai còn gọi đến. Anh đi nhanh tới, nhấc điện thoại: “Alo, ai vậy?” Đối diện truyền tới giọng nói sợ sệt: “Tôi…Tôi tìm Bắc Khởi Hiên.” Nghe ra không giống người có làm ăn, Bắc Khởi Hiên không kiên nhẫn cau mày: “Là tôi.” “Quá tốt rồi, anh Bắc Minh, may là anh công khai số điện thoại văn phòng, nếu không tôi thật sự tìm không được anh…” Đối phương dường như rất vui, Bắc Khởi Hiên lạnh lùng cắt ngang: “Cô à, nếu cô lại không nói chuyện gì, tôi cúp đây.” “Không! Xin đợi một chút!” “Nói.” Sự kiên nhẫn của Bắc Khởi Hiên đã cạn, nếu cô ta lại phí lời, anh sẽ không do dự ngắt máy. “Anh Bắc Minh, tôi… tôi biết một người phụ nữ…” Ánh mắt Bắc Khởi Hiên lập tức rụt lại: “Người phụ nữ thế nào?” “Tôi chưa từng gặp cô ấy… Nhưng, cô ấy bị người ta trói lại… nhốt trong căn phòng dưới hầm… bị một tên đội khăn đầu màu xanh lá tra tấn rất kinh khủng… Nếu anh biết cô ấy, thì nhanh đến cứu cô ấy đi!” Khăn đầu màu xanh… Đáng chết, là Đinh Khiên của Hải Thiên Đường! Thu Nghi, người phụ nữ đó nhất định là Thu Nghi! Bắc Khởi Hiên nắm chặt điện thoại, vội hỏi: “Cô ấy ở đâu? Cô ấy bị nhốt ở đâu?!” “Đường Hằng Nguyên.” Nói xong, đối phương vội vàng ngắt điện thoại. Bắc Khởi Hiên nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại, lập tức điều tra số điện thoại đó, quả nhiên chính là gọi tới từ đường Hằng Nguyên, anh lập tự xông ra khỏi văn phòng.