Chương 285 Đinh Khiên bắt đắc dĩ trợn trắng mắt: “Này, trong đó không có ai!” Có người ép hỏi: “Chìa khóa đâu?” Đinh Khiên nhún nhún vai: “Mất rồi.” Nói thẳng, họ thật sự không muốn xảy ra xung đột với chú cảnh sát, như thế còn phiền phức hơn bất kỳ một tổ chức hắc đạo nào, đặc biệt là thân phận Ám đường của họ. Nhưng Đường chủ lúc này, không thể đoán bằng tư duy bình thường, ai biết đụng tới anh sẽ có hậu quả gì?” Âm thầm, anh làm chuẩn bị, chỉ cần đường chủ ra tay, những người này một người cũng không thể thả đi. Ngoài cửa đã canh giữ hai người, đang chuẩn bị tông cửa, cửa lại đột nhiên mở ra. Tiêu Mặc Ngôn cả người quần áo đen, đứng bên trong. Trong phòng u ám, anh giống như đã hòa thành một thể với vùng đen tối này, nhưng khí thế chấn động tràn ra trên người anh, lại bao trùm không gian trong chớp mắt. “Đi ra!” Cảnh sát hét lên. Đinh Khiên và Ngọc Diệp trao đổi bằng ánh mắt, chỉ đợi Đường chủ vừa động tay, họ sẽ đánh ngã những người này! Nhưng ngay lúc này, Chu Nại Diên lại đột nhiên xông tới, giơ tay che phía trước Tiêu Mặc Ngôn: “Anh ấy không phải người xấu các người muốn bắt!” Ngọc Diệp híp mắt, thấp giọng gằn hai chữ: “Ngu ngốc.” Mi mắt Đinh Khiên sắp lật rách rồi, anh thế nào lại đánh giá thấp hạn mức IQ của người phụ nữ này? Cô ta vừa nói ra miệng, thần sắc trên mặt đối phương lạnh lùng, tay sờ súng ngắn bên eo: “Cô à, vậy ai mới là người xấu chúng tôi phải bắt?” Chu Nại Diên nhất thời nghẹn lời, đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, bộ dạng rất rối rắm: “Chuyện này… chuyện này…” Lập tức, cô ta bị người đàn ông phía sau không chút lưu tình đẩy sang một bên, Chu Nại Diên sững sờ: “Tiêu…” Tiêu Mặc Ngôn ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ta một cái, từng bước đi tới cửa, quần áo trên người anh màu sắc u ám, cả người lạnh lùng kiêu ngạo, ép không ai dám tiến lên phía trước. Ngước mắt, bình thản như không có gì, lúc lướt qua mọi người, lại lạnh đến làm người ta run rẩy Anh từ từ giơ tay, cảnh sát định lực không đủ, lập tức giơ súng: “Không được cử động!” Tiêu Mặc Ngôn như không nghe thấy, lấy điện thoại trong tay, vứt tới, đối phương bất giác nhận, cảnh giác nhìn anh, sau đó đưa đến trước mặt đội trưởng. Đội trưởng nheo cặp mắt tinh anh, nhìn Tiêu Mặc Ngôn, ánh mắt lại rơi trên chiếc điện thoại trong tay, từ từ tiếp nhận: “Alo…” Sắc mặt anh ta từ từ thay đổi, cuối cùng, rũ mắt: “Dạ.” Cúp điện thoại, anh ta trầm giọng ra lệnh: “Rút về!” “Đội trưởng, còn chưa lục soát…” “Tôi nói, rút!” Giọng điệu đội trưởng cứng rắn, sau đó lại ra lệnh: “Kêu anh em bên dưới rút về!” Nhìn cũng không nhìn những người này một cái, dẫn người vội vàng rời đi. Cho đến lúc vào thang máy, có người không nhịn được tò mò: “Đội trưởng, điện thoại đó rốt cuộc ai gọi tới?” Sắc mặt đội trưởng rất khó coi: “Không phải cậu nên hỏi thì hỏi ít thôi.” Đối phương mất mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng.