Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“À, vâng.” Thím Trương nhanh chóng tìm điều khiển, mở ti vi, trên màn hình đột nhiên hiện lên một bộ phim hoạt hình.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tiêu Mặc Ngôn cười, đôi môi xinh đẹp giãn ra thành một đường thẳng.

Vy Hiên ngẩn người, chuyện gì vậy? Cậu cả nhà họ Tiêu lại thích xem “Tom and Jerry”? Đây liệu có thể coi là tin tức để bán không nhỉ?

Bảo Ngọc nhìn ánh mắt của anh, vừa thấu hiểu vừa xót xa.

Mấy năm anh và mẹ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, trong phòng mỗi ngày đều chiếu hoạt hình “Tom and Jerry”. Anh nhỏ bé ngồi trên ghế đẩu, không để ý mẹ mình đang khóc khàn cả giọng phía sau lưng, yên tình ngồi xem, yên tĩnh ngồi cười.

Sau khi mẹ qua đời, anh được đưa về nhà họ Tiêu. Nhiều năm trôi qua, vẫn không có ngày nào là không xem bộ phim hoạt hình này. Đối với anh, đó không phải là hoài niệm, mà là tưởng niệm.

Tiêu Mặc Ngôn xem rất bình thản, cả gian phòng đều tràn ngập âm thanh của những tình tiết hài hước. Vy Hiên nhìn Bảo Ngọc một lúc, phát hiện ra khóe môi cô lại đang nhếch lên, bên trong đôi mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Trực giác nhạy bén của một nhà báo đã giúp Vy Hiên hiểu ra điều gì đó.

Bắc Khởi Hiên liếc nhìn Tiêu Mặc Ngôn rồi ngồi xuống đối diện với anh: “Tiêu Mặc Ngôn, hai người họ muốn viết một bài báo về cậu. Có một số vấn đề muốn hỏi.”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn nhắm mắt làm ngơ, vẫn đắm chìm trong thế giới “Tom and Jerry”, biểu hiện an nhàn giống như một đứa trẻ nhỏ đang tận hưởng thế giới của riêng mình.

Không ai có thể quấy rầy.

Bắc Khởi Hiên cũng không thèm để ý, ra hiệu cho Vy Hiên: “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”

Đôi mày thanh tú của Bảo Ngọc khẽ nhíu lại, cô không thích cách Bắc Khởi Hiên nói chuyện với Tiêu Mặc Ngôn, giống như đối xử với phạm nhân vậy.

Vy Hiên mang bút ghi âm ra, ngồi xuống trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, lựa chọn một câu hỏi nhỏ để bắt đầu, nói: “Cậu Tiêu, cậu rất thích xem hoạt hình phải không?”

Tiêu Mặc Ngôn ánh mắt như cũ, coi Vy Hiên như không khí.

Vy Hiên cũng không nổi giận, cười hỏi tiếp: “Cậu Tiêu, thân là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, chắc hẳn áp lực rất lớn?”

Tiêu Mặc Ngôn đổi một tư thế khác thoải mái hơn. Thím Trương lập tức mang tới một cái đệm dựa lưng, kê vào sau lưng anh. Tiêu Mặc Ngôn dựa vào, hơi híp mắt lại nhìn chăm chú vào màn hình ti vi.

Vy Hiên lần đầu gặp kiểu người này, cô ngẩng đầu nhìn Bắc Khởi Hiên với Trương Bảo Ngọc rồi ra ý cuộc phỏng vấn này không thể nào tiếp tục được nữa.

Đúng lúc này, Bắc Khởi Hiên lên tiếng: “Xem mấy thứ này là cách để cậu Tiêu giải tỏa áp lực.”

Vy Hiên lập tức đặt câu hỏi: “Cậu Tiêu một mực ở nhà không ra ngoài, không đến công ty, cũng không tham gia bất kì hoạt động này của tập đoàn nhà họ Tiêu. Xin hỏi, liệu có phải là chủ tịch Tiêu cố ý muốn bảo vệ cậu không?”

Bắc Khởi Hiên hơi cong khóe môi: “Tập đoàn nhà họ Tiêu là một công ty lớn, rất chú ý thể diện.”

Bảo Ngọc ở bên cạnh sắc mặt lập tức lạnh đi, ý của Bắc Khởi Hiên rõ ràng nói Tiêu Mặc Ngôn là nỗi ô nhục của nhà họ Tiêu. Ánh mắt giận dữ liếc nhìn Bắc Khởi Hiên, cô thực sự không thích thái độ của anh lúc nói về Tiêu Mặc Ngôn.

Vy Hiên cũng hiểu được ý tứ câu nói ấy, lại nhìn Tiêu Mặc Ngôn. Anh vẫn hoàn toàn không quan tâm, giống như người mà bọn họ đang nói không phải là anh vậy. Đối với anh, không gì có thu hút hơn bộ phim “Tom and Jerry” trên màn hình ti vi. Người thừa kế của một tập đoàn thì đáng nhẽ không nên có bộ dạng như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio