Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 300

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 300 Đinh Khiên còn không phản ứng lại, xoay người mới thấy họ, mắt Chu Nại Diên trừng thật to, không ngừng phát ra tiếng cầu cứu ô ô về phía Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhíu mày: “Đinh Khiên, đây là chuyện gì?” Đinh Khiên nhìn Đường chủ, ánh mắt người sau lãnh đạm, hàm ý cảnh cáo, Đinh Khiên nuốt nước miếng, nhận mệnh cúi đầu: “Chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ…” Bảo Ngọc nhìn Tiêu Mặc Ngôn bên cạnh, anh rất bình tĩnh, trên mặt rõ ràng là biểu cảm không liên quan tới chuyện này. Khóe môi Bảo Ngọc nhẹ cong, không hỏi nhiều, đi tới cởi băng dính trên miệng Chu Nại Diên. Chu Nại Diên không để ý tới gì khác, gọi to: “Cô Trương, cứu tôi, họ muốn giết tôi!!” Cô ta biết, cơ hội chỉ có lần này, cô ta nhất định phải nắm chắc! Hôm nay, Chu Nại Diên mới cảm thấy, ban đầu cô ta thật sự quá ngây thơ rồi, cho rằng có thể đả động những người này, ai biết lại tiến vào hang sói! Họ đều là người hắc đạo, sao có thể bỏ qua cho mình? Nghĩ nghĩ, cô ta cả người run rẩy. Bây giờ chỉ có thể lợi dụng tình cảm của Trương Bảo Ngọc với đứa bé trong bụng, cầu cô ấy có thể cứu mình một mạng. Đinh Khiên quay mặt, ý đồ giả trang thành người qua đường giáp. Bảo Ngọc thực ra đã đoán được đại khái, cô hiểu Tiêu Mặc Ngôn, giống như hiểu sinh mệnh mình có được lần nữa. Đối vời người hay vật có thể trở thành chướng ngại giữa hai người, anh tuyệt đối sẽ không nương tay. “Cô Trương, cứu tôi a… Trong bụng tôi còn có con của hai người!” Chu Nại Diên khóc cầu xin. Bảo Ngọc nhìn cô ta nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Cô từng làm chuyện gì?” Chu Nại Diên sững sờ, Bảo Ngọc thanh giọng nói: “Vy Hiên tìm cô từ công ty mang thai hộ tới. Bất kể xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều sẽ thông qua công ty mang thai hộ. Nhưng, cô lại xuất hiện ở nhà chúng tôi, hơn nữa xem bộ dạng cũng không phải sống một hai ngày, e là, ở đây có một vài chi tiết nhỏ mà tôi không biết đi.” Sắc mặt Chu Nại Diên rất khó coi, vội nói: “Cô Trương, cô nghe tôi giải thích, tôi… tôi là hôm đó hôn mê… cho nên mới…” Nghe thấy cô ta nói vậy, Bảo Ngọc cười, quá trình sự việc, cô cũng có thể đoán được đại khái. Cô tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Tôi hiểu người bên người mình, họ sẽ không vô duyên vô cớ tùy tiện lấy tính mạng của người khác. Cho nên, cô rốt cuộc đã làm gì, làm họ không thể không làm vậy?” Chu Nại Diên cắn môi, hai vai run rẩy, cuối cùng cúi đầu, khóc nói: “Phòng tầng hầm nhốt một người phụ nữ… tôi thấy cô ấy đáng thương… nên, nên thông báo cho một người đàn ông tên Bắc Khởi Hiên… đến cứu cô ấy… nhưng ai biết, anh ta báo cảnh sát!” Cô ta càng nói càng tủi thân, khóc đến thở không nổi: “Cho nên, họ đem sai lầm đổ lên người tôi, cho dù tôi xin lỗi thế nào, họ cũng không nghe…” Đinh Khiên bất đắc dĩ liếc trắng mắt, nói đi nói lại, giống như trờ thành họ không đúng! Bảo Ngọc hơi nhướn mày, ánh mắt lướt qua tia lạnh lẽo: “Đỗ Thu Nghi?” Đinh Khiên cười khinh bỉ hai tiếng: “Thực ra, tôi là muốn cho cô ta thử bách độc, kết quả… bất cẩn nên…” Bảo Ngọc đi về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Chu Nại Diên: “Cô nói, cô thả cô ta đi?” Chu Nại Diên sững sờ gật đầu: “Cô Trương, cô không biết người phụ nữ đó đáng thương biết bao…” Bảo Ngọc híp đôi mắt phượng, lùi về sau hai bước, cười không rõ ý tứ: “Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Là tôi sai, nương tay với cô ta.” Tiêu Mặc Ngôn giữ vai cô, cười ôn hòa: “Muốn anh làm gì?” Bảo Ngọc khẽ cười: “Giúp em tìm cô ta, còn lại, anh đừng quản.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio