Chương 304 Xem như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng khách, Trương Thịnh Hải và Ngọc Diệp đi vào phòng, vừa vào cậu đã nhìn thấy chị, kích động chạy tới: “Chị! Chị thật sự không sao, thật sự không sao! Ha ha… ha ha…” Cậu vừa khóc vừa cười, trước mặt chị, giống như một đứa bé chưa lớn. Bảo Ngọc nhìn thấy em trai, cũng rất kích động. Hỏi đại khái một chút quá trình sự việc, Trương Thịnh Hải trực tiếp nói là tổ tông Trương gia hiển linh rồi, thương lượng với chị một lát, quyết định buổi tối sẽ về nhà thăm ba. Tiêu Mặc Ngôn từ đầu tới cuối đều đứng một bên, ánh mắt ôn hòa nhìn Bảo Ngọc, nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng sẽ không nhịn được cong lên. Trên thế giới này, thứ anh xem trọng nhất, chính là nụ cười của cô, không có gì có thể đả động anh bằng nó. Trương Thịnh Hải quá vui vẻ, luôn xoay quanh người chị, không ngừng hỏi này hỏi kia. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Mặc Ngôn đi tới, trực tiếp nắm cổ áo cậu, lôi cậu sang một bên. Trương Thịnh Hải cũng không giận, vỗ vỗ mong tiếp tục dính tới: “Chị, chị biết chị hại em chảy bao nhiêu nước mắt sao? Em đã trốn đi, một mình lén khóc, những tên đó không có chuyện gì còn chọc em!” Nhìn em trai, Bảo Ngọc ấm áp giơ tay muốn đỡ mặt cậu, ai biết, Trương Thịnh Hải lại bị Tiêu Mặc Ngôn đá tới một bên, thấy cậu còn muốn bò tới, ánh mắt anh tối đi: “Không cho phép tới nữa.” Trương Thịnh Hải sờ sờ mũi, kéo ghế tới, ngồi ở chỗ cách chị không xa. Thấy Tiêu Mặc Ngôn vẫn có ý muốn chiếm hữu bá đạo gần như không đạo lý với cô, Bảo Ngọc lại xấu hổ cười. “Tiểu Hải, em ở bên đó huấn luyện gì? Có vất vả không? Nếu vất vả, thì để anh rể em điểu em là văn phòng đi!” Bảo Ngọc quan tâm hỏi. Nghĩ lại, nơi như Hồng Môn, hẳn sẽ cần thư ký, văn thư đi. Trương Thịnh Hải vội xua tay: “Em mới không cần đâu! Làm văn thư đều là người lớn tuổi thụt lùi, nếu em làm, nhất định sẽ bị người ta cười chết!” Nói rồi, cậu vỗ vỗ ngực, rất đắc ý nói: “Chị, em trai chị được vinh danh là ngôi sao sáng ngày mai của Hải Thiên Đường! Họ đều nói thể chất em tốt, có thiên phú, là thiên tài sinh ra để vào tổ chức!” Bảo Ngọc nheo cặp mắt phượng, liếc cậu một cái: “Lấy vào tổ chức làm vinh dự, Trương Thịnh Hải, em thật sự tiến bộ a!” Tâm tình Trương Thịnh Hải tốt đến bùng nổ, bất kể chị cậu nói gì, cậu cứ vui vẻ như tên ngốc. Đột nhiên nhớ tới cái gì, Bảo Ngọc nhìn Ngọc Diệp ở một bên, yên tĩnh bên người em trai, giống như em gái ngoan ngoãn nhà bên, hoàn toàn khác với cô gái lạnh lùng lúc sáng. Cô đã hỏi Tiêu Mặc Ngôn, biết Ngọc Diệp cũng là một thành viên của Hải Thiên Đường, chuyện này thực sự làm cô kinh ngạc. Nếu là như vậy, vậy sự quen biết của cô nhóc và em trai, e là không đơn giản như vậy. Thấy bộ dạng của Trương Thịnh Hải, hẳn còn không biết, Ngọc Diệp nói đợi lúc cậu quay về, sẽ tự mình giải thích rõ, Bảo Ngọc cũng không muốn em trai bị che giấu. Đơn giản cười khúc khích mở miệng hỏi: “Ngọc Diệp, chị nên gọi em là Ngọc Diêp, hay gọi Đào Nhi?” Trương Thịnh Hải nghe không hiểu, nhìn chị, lại nhìn Ngọc Diệp: “Chị, chị đang nói gì vậy? Cô ấy sao có thể là đàn chị Ngọc Diệp?” Lúc cậu ở tổng đường có nghe nói, trong đường có vài người phụ nữ, đều rất dũng mãnh! Trong đó, đàn chị Ngọc Diệp công phu Trung Quốc lợi hại nhất, côn nhị khúc trong tay được cô ấy dùng xuất thần nhập hóa! Hiểu hàm ý của Bảo Ngọc, Ngọc Diệp mỉm cười với cậu: “Tiểu Hải Tử, Đoàn Nhi là tên biệt danh của em, tên thật là Ngọc Diệp.” Trương Thịnh Hải mở miệng quên cả đóng, mắt mở to, nhướn mày: “Ngọc, Ngọc Diệp?” “Ừ!” Ngọc Diệp mỉm cười gật đầu, đôi mắt to tròn sáng lên. Khóe miệng Trương Thịnh Hải lại xệ xuống: “Đàn chị… Ngọc Diệp?”