Chương 315 “Vâng.” Bắc Khởi Hiên đi lên, ngồi xuống bên phải Tiêu Chính Thịnh dưới cái nhìn chằm chằm của những người lớn tuổi trong nhà họ Tiêu. Nhìn xung quanh một lượt, Tiêu Chính Thịnh kiên nhẫn hỏi: “Chắn hẳn mọi người đều biết chuyện hôm nay xảy ra ở công ty rồi đúng không?” Có vị một lớn tuổi lên tiếng: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Tiêu, vì sao lại để cho một người ngoài ngồi đây tham dự?” Biết đối phương đang ám chỉ Bắc Khởi Hiên, Tiêu Chính Thịnh có chút không hài lòng, dựa lưng vào ghế, bộ dạng ngạo mạn nói: “Hiên là con của tôi, vì sao không thể ngồi ở đây?” Từ đầu đến cuối, Bắc Khởi Hiên đều rất điềm tĩnh như không hề bị ảnh hưởng, nhưng ánh mắt của anh lại chỉ nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi phía sau. Tiêu Mặc Ngôn không hề mở miệng, gương mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, giống như đã đến giới hạn. Thay vì ngồi đây lắng nghe cuộc tranh luận của mấy người ở đây, anh thà tình nguyện ngay lúc này quay lại chỗ Bảo Ngọc còn hơn. Từ lúc anh đi đến giờ đã là hơn hai tiếng rồi, không biết cô bây giờ đang làm gì? Đã ăn chút gì chưa? Nghĩ đến những điều này, tâm trạng anh có chút tồi tệ. “Con của cậu? Hừ, thế Tiêu Mặc Ngôn thì sao?” “Có phải con của tôi hay không? Vậy thì phải hỏi chính bản thân nó.” Tuyết Chính Thịnh tức giận, trầm giọng nói: “Nếu nó là con trai tôi, vậy tại sao cứ hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với tôi? Hôm nay nó đem đám bạn của nó đến đây không phải là để gây thêm áp lực cho tôi sao? Đây là việc mà một đứa con nên làm sao?” Tiêu Mặc Ngôn trong phút chốc liền đứng lên, tùy tiện cài lại một nút áo, hướng về phía những người lớn, cúi đầu nói: “Tôi còn có việc, chuyện ở đây giao cho mọi người, tôi chỉ muốn nghe kết quả.” Nói xong cũng không hề quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài. Lời nói của người đàn ông này, anh quá lười để nghe. Tâm trí của anh lúc này đều toàn là hình bóng của Bảo Ngọc, dường như chỉ cần 1 giây ngồi ở đây cũng đã là quá lãng phí. “Đáng chết, ngươi quay lại cho ta!” Tuyết Chính Thịnh nổi giận. Hành vi của anh lúc này không khác gì đang khiêu khích với một người làm cha như ông. Ông chưa bao giờ nghĩ đến rằng sẽ có một ngày, đứa con trai từ bệnh viện tâm thần ra này sẽ đối đầu với mình. Bắc Khởi Hiên nghi ngờ nheo lại, đột nhiên đứng dậy, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, để tôi đi xem anh ấy.” Anh rời khỏi phòng họp, bắt kịp bước chân của Tiêu Mặc Ngôn, hai người dừng lại trước thang máy. Ánh mắt sắc bén của Bắc Khởi Hiên nhìn chằm chằm anh, lạnh giọng hỏi:”Rốt cuộc điều gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ?” Sự rời đi của Bảo Ngọc đã hoàn toàn đánh gục anh ta. Nhưng hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện trong công ty và mời những người lớn đến đây đã nói lên được anh ta nhất định sẽ có hành động lớn nào đó trong tương lai. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì? Bắc Khởi Hiên thực sự không nghĩ ra. Bảo Ngọc giống như là một điều cấm kỵ không chỉ đối với Tiêu Mặc Ngôn, ngay cả Bắc Khởi Hiên cũng nguyện ý không nói đến bất kì chuyện gì liên quan đến cô ấy. Chính là bởi vì anh hiểu được loại cảm xúc cực hạn này nên mới có thể chắc chắn rằng cô ấy đã làm chuyện gì đó kích thích đến Tiêu Mặc Ngôn, mà chuyện này xảy ra cũng không phải một sớm một chiều. Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng mang theo ý kiêu ngạo chậm rãi nhìn anh ta, không chút để ý. Cửa thang máy mở ra, anh đi vào, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia khinh thường. Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, anh vẫn không thèm trả lời một câu. Bắc Khởi Hiên siết chặt hai nắm đấm tay. Anh ta biết, nhất định đã có việc gì đó xảy ra, nếu không Tiêu Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Đi đến một góc, anh rút điện thoại ra: “Mãnh Hổ, là tôi.” “Đinh Khiêm, là chỗ này sao?” Bảo Ngọc ngồi ở trong xe nhìn về phía tòa nhà cũ trước mắt. Từ ngoài nhìn vào, cô căn bản là không nhận ra chỗ này là bệnh viện.