Chương 327 Tiêu Mặc Ngôn suy nghĩ một cách nghiêm túc, cuối cùng lại nói: “Được, vậy vẫn là làm từ đằng trước vậy!” “…” Trước khi kết thúc công việc, Bắc Khởi Hiên liền rời khỏi tập đoàn nhà họ Tiêu, lái xe thẳng đến phòng khám tư nhân. Khi đẩy cửa vào nhìn thấy bác sĩ đang bước tới, anh ta nắm lấy cổ áo của bác sĩ, đôi mắt tàn nhẫn đầy vẻ hung ác: “Cô ấy đâu?” Bác sĩ khó xử nói: “Anh trước hết hãy bình tĩnh một chút.” Bắc Khởi Hiên gằn lên từng tiếng: “Tôi hỏi cô ấy đâu!” “Sáng sớm…. sáng sớm nay cô ấy đã bị cảnh sát đưa đi rồi!” “Cảnh sát?” Bắc Khởi Hiên nheo mắt thật chặt: “Là ông gọi cảnh sát?” Anh nhấc cả người bác sĩ lên, hai chân ông ta rời khỏi mặt đất, hoảng sợ giãy dụa nói : “Không phải tôi…là một người phụ nữ…Đúng rồi, còn có một người đàn có đầu tóc xanh lá!” “Đinh Khiêm ?” Bắc Khởi Hiên lập tức như nhớ ra thứ gì đó, ánh mắt trợn lên điên cuồng: “Người phụ nữ kia là ai? Cô ta trông như thế nào?” “Cô ấy…cô ấy rất xinh đẹp..” Bắc Khởi Hiên vội vàng buông ông ra, trên người lấy ra một tấm ảnh, giọng nói có chút run rẩy: “Có phải cô ấy hay không?” Bác sĩ nhìn và gật đầu: “Cô ấy, chính là cô ấy nhưng gầy hơn một chút so với bức ảnh.” Xiết chặt bức ảnh trong tay, khuôn mặt của Bắc Khởi Hiên lập tức thay đổi, đôi môi anh gợi lên như muốn cười, đôi mắt lấp lánh như pha lê: “Thật sự là cô ấy…cô ấy chưa chết…thật sự là cô ấy…” Trương Bảo Ngọc người phụ nữ mà anh yêu say đắm! Trương Bảo Ngọc người phụ nữ anh yêu đến mức đau lòng! Trương Bảo Ngọc cô ấy chưa chết, cô ấy vẫn chưa chết! Đem ảnh chụp ghì trong lồng ngực anh bỗng dưng cất tiếng cười to, người bác sĩ thấy vậy hoảng sợ vội vã chạy đi. Bắc Khởi Hiên cứ như vậy cười đến toàn thân run rẩy, tiếng cười giống như đang lắc lư trong gió, khuôn mặt lạnh lùng từ từ thả lỏng ra, lộ ra những nỗi đau mà anh chôn sâu. Dần dần hốc mắt đã bắt dầu ươn ướt. Nhớ lại phản ứng sáng nay của Tiêu Mặc Ngôn, Bắc Khởi Hiên đã mơ hồ có thể cảm giác được, trên đời này thứ có thể ảnh hưởng đến anh ta chỉ có Trương Bảo Ngọc, cô có thể làm hắn sống, cũng có thể làm hắn chết. Nhưng Bắc Khởi Hiên thì khác, anh không dám có bất kì kì vọng nào vào việc này. Anh không muốn cho mình những hi vọng không cần thiết. Anh còn thù cha chưa báo, còn rất nhiều việc phải làm, anh không thể để cô ảnh hưởng đến mình. Nhưng mà….. Mỗi khi đêm đến lại là khoảng thời gian khó khăn đối với anh. Người con gái ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí anh, đuổi thế nào cũng không đi. Cuộc đời này gặp được người con gái như vậy có được xem là đã yêu sâu đậm không? Đợi đến khi anh ta hiểu được thì cô ấy cũng không có ở đây nữa rồi. Bây giờ cuối cùng…cuối cùng anh cũng gặp lại được cô ấy! Đây là kì tích duy nhất trong cuộc đời của anh. Thật cảm ơn điều này đã xảy ra đối với anh!