Chương 339 Cô ấy liền hỏi lại: “Vậy Hải Thiên Đường có những ai vậy?” “Sẽ rất nhanh để cô biết được điều này!”. Chị Điềm nhướng mày cảm thấy đau đầu: “Những người khác ban đầu vào Hải Thiên Đường đều là những đứa trẻ, họ đều là những người lập dị mà chủ cũ nhặt được từ mọi nơi, ở đây, có rất ít người bình thường và thanh lịch như tôi.” Bảo Ngọc gật đầu, quả thực, Chị Điềm giống như một quý cô xinh đẹp, nhìn chị sẽ không nghĩ chị có một chút gì liên quan tới Hải Thiên Đường. Đinh Khiên quay đầu sang một bên và cảm thán thật sâu. Mẹ ơi, có phải do lỗi của con không, sao mẹ có thể đem con trai của mẹ ra làm trò tiêu khiển được như vậy? Lúc này, Ngọc Diệp đẩy cửa ra, chạy thẳng đến chỗ Trương Bảo Ngọc, miệng mím chặt. Bảo Ngọc nhìn lên: “Ngọc Diệp, có chuyện gì vậy?” Biểu cảm của Ngọc Diệp không rõ ràng, giống như vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Khoảnh khắc tiếp theo, trên khuôn mặt tròn tròn như búp bê đó biểu lộ sự giận dữ, hai biểu cảm khác nhau liên tục thay đổi. Đinh Khiên và Chị Điềm liếc nhìn nhau, cả hai ngồi nhích sang một bên, ngầm ăn ý hiểu được nhau. Đây là một dấu hiệu trước khi Ngọc Diệp nổi giận. Không biết được điều đó, Bảo Ngọc lại hỏi: “Ngọc Diệp, có chuyện gì vậy?” Ngọc Diệp há miệng ra, đầu tiên thút thít, rồi ngân nga, sau đó thì cười khẩy. Những biểu cảm xen kẽ trên khuôn mặt như những thiên thần và tiểu quỷ đang chiến đấu với nhau. Bảo Ngọc chết lặng. Đây có phải là cái mà người khác gọi là đa nhân cách hay không? Bảo Ngọc vẫn luôn tin rằng sự kì quái của mình đã đạt đến giới hạn của thế giới, nhưng giờ phút này có phải Ngọc Diệp sẽ tạo ra một kỉ lục mới? Chị Điềm nói không sai, điều không thiếu nhất ở Hải Thiên Đường chính là những đứa trẻ kì lạ. Đinh Khiên thì thầm với mẹ: “Hay rồi, Ngọc Diệp đang rất tức giận.” Chị Điềm nói: “Mẹ cũng không biết điều gì đã làm con bé tức giận, im lặng ngồi xem đi!” Bảo Ngọc bình tĩnh lại và mỉm cười ấm áp với Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp, nói cho chị biết, có chuyện gì xảy ra vậy, Hải có bắt nạt em không?” Ngọc Diệp là một cô bé thường lạnh lùng trước mặt mọi người, nhưng trước mặt Trương Thịnh Hải cô ngay lập tức trở nên sôi nổi và đáng yêu. Cô trở nên tức giận thế này, sợ rằng chỉ có anh trai cô bé làm được. Cuối cùng, Ngọc Diệp mở miệng, nhưng cô nghiến răng mà nói: “Bà ta bắt Hải hẹn hò một cách mù quáng, em chỉ muốn giết bà ta ngay bây giờ,” Khi nghe cô nói muốn đi giết người, khuôn mặt Bảo Ngọc liền thay đổi: “ Ngọc Diệp, ý em là ai?” Đột nhiên, cô phản ứng : “Mẹ kế của tôi?” Ai có thể ép Hải hẹn hò? Bảo Ngọc nhớ rằng lần trước Ngọc Diệp đã đi với bọn họ, Nguyễn Thanh Mai thậm chí còn chẳng dành cho cô một nụ cười có lệ, có thể thấy rằng, bà ấy không thích Ngọc Diệp lắm. Trong nhận thức của họ, Ngọc Diệp là một cô gái bị thiểu năng trí tuệ, IQ chỉ dừng ở mức năm tuổi. Bà ấy không muốn Hải vướng vào cô nên luôn giới thiệu em ấy với những cô gái khác. Nghĩ lại điều này, Bảo Ngọc nảy ra một kế sách. Mặc dù cô không thích Nguyễn Thanh Mai, nhưng thực sự không thể để cô bé giết bà ấy. Cô đứng dậy ngăn cản và thuyết phục nhẹ nhàng: “Ngọc Diệp, em phải bình tĩnh trước đã. Em đã gọi cho Hải chưa? Em ấy nói gì?”