Chương 361 Mấy trò chơi này quả thưc rất kích thích, khuôn mặt của Bảo Ngọc hơi tái một chút, nhưng cô không thể kiềm chế sự phấn khích của mình. Sau khi chàng trai trẻ bước xuống, anh ta dự vào một gốc cây và nôn không ngừng. Bạn gái của anh ta rất biết cách chụp hình, hướng về phía anh ta mà chụp không ngừng. Bảo Ngọc ngoảnh lại nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, anh ta vẫn không thay đổi khuôn mặt. hai giây phóng lên độ cao hàng chục mét không có ảnh hưởng gì đến anh ta. Sự bình tĩnh ấy lại có chút đáng sợ. Mười giờ, số người trong khu vui chơi dần tăng lên. Mặc dù đã là đầu mùa đông, nhưng bầu không khí vẫn còn nóng, cũng có vài phần ấm áp. Cả hai đã chơi nhiều trò chơi cảm giác mạnh liên tiếp. Bảo Ngọc hét lên quá đã, lôi Tiêu Mặc Ngôn lại muốn chơi thêm lần nữa. Tiêu Mặc Ngôn lo lắng cho cô, nói gì cũng không đồng ý. Cuối cùng, không thể lay chuyển được cô, anh kéo cô ấy đến trò ngựa gỗ xoay vòng, hào phóng nói: “Chơi trò này đi, anh không có ý kiến gì!” Nhìn thấy một đám trẻ trên đó, Bảo Ngọc khụy vai xuống: “Em có thể có ý kiến không?” Tiêu Mặc Ngôn ấn vào đôi môi hoa hồng, xoa xoa đầu cô và dẫn cô vào. Bảo Ngọc rất ham chơi, sau khi vào trong cô dẫn đầu bắt một con ngựa trắng cao lớn. Tiêu Mặc Ngôn ngồi trên một con ngựa gỗ màu đen bên cạnh cô. Nghe theo âm nhạc, ngựa gỗ từ nhấp nhô và tiếp tục quay. Bảo Ngọc mỉm cười, không kiềm chế được và trái tim cô phấn chấn lên, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Mặc Ngôn. Ánh mắt anh đang dừng lại ở phía cô, đôi mắt bám chặt và bốc lửa. Má cô đỏ ửng, và cô dịu dàng nói: “Thực ra, đây là trò chơi yêu thích của em khi còn nhỏ. Mỗi lần thím Đỗ đón em từ trường mẫu giáo, đi ngang qua công viên, em đều quấn quýt xin bà ấy, em muốn chơi một lúc.” “Đây là lần đâu tiên anh được đến khu vui chơi.” Bảo Ngọc lúc đầu sửng sốt, sau đó, nhìn chằm chằm vào mắt anh, lộ vẻ đau lòng. Từ nhỏ anh được sinh ra trong một bệnh viện tâm thần, mãi đến năm 11 tuổi anh mới rời đi. Tuổi thơ quý giá nhất của đứa trẻ, lại được trải qua ở nơi đó. Nhẹ nhàng, Tiêu Mặc Ngôn nói: “Hóa ra nó giống như trên TV. Có nhiều người la hét, nhiều người cười điên cuồng, nhiều người đi thành nhóm…” Bảo Ngọc đau lòng tới mức không thể nhịn được, mím môi, cô nhảy khỏi con ngựa trắng, đến chỗ anh và nhảy lên con ngựa đen của anh, bám lấy anh và ôm anh từ phía sau: “Em sẽ ở bên anh, cùng anh chơi những thứ mà anh chưa từng chơi, chúng ta sẽ đem tuổi thơ, từng chút từng chút một tìm về..” Anh cười khẽ, đưa tay nắm lấy cánh tay bên hông của cô: Anh có em là đủ rồi!” “Chưa đủ!”Tay cô siết chặt anh hơn: “Em sẽ đưa anh đi ăn những món ăn em thích, chơi đồ chơi em thích, chơi các trò chơi yêu thích của em, tất cả những gì em thích em đều cho anh!” Nụ cười trên khóe môi sâu thẳm, thật thỏa mãn, và khao khát một lần nữa, anh gật đầu: “Ừ!” Bảo Ngọc dựa vào lưng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh. Tiêu Mặc Ngôn, có thể gặp được anh, là hạnh phúc của em. Băng chuyền đi từ vòng tròn này sang vòng tròn khác, lặp lại những chuyển động chậm và đơn giản, nhưng nó rất thoải mái và khiến người mê hoặc. Cũng giống như cuộc sống, điều quan trọng không phải là con đường bạn đi thế nào, mà là ai sẽ cùng bạn đi hết con đường đó. Cùng một khung cảnh, nhưng không cùng một cảnh ngộ. Cả hai cưỡi ngựa gỗ cùng nhau. Từ ống kính máy ảnh, bức tranh đẹp như hoàng tử và công chúa, hài hòa khiến người phải ghen tị.