Chương 373 Trương Thịnh Hải trừng to mắt: “Em biết cô ấy sao?” Trong tiềm thức cậu chỉ nghĩ tới Đào Nhi đầu tiên. Mộc Mộc gật đầu rồi tiếp tục điềm tĩnh nói: “Chị ấy rất dính lấy người khác, em không thích con gái quá quấn lấy người khác.” Trương Thịnh Hải ngừng bước chân rồi kinh ngạc nói: “Nhóc con, em là thám tử hả?” Biết tên của cậu, rồi còn biết luôn cả Đào Nhi, một thằng nhóc mới lớn nhường này rốt cuộc là được ai đào tạo vậy trời? Có cần thiên tài tới vậy không a! Mộc Mộc ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên liếc nhìn cậu một cái, bé không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước. Trương Thịnh Hải tiếp tục đi theo, cậu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trước mặt mà cảm thấy ôi sao mà thần kỳ: “Nhóc con, em tên gì?” Rất lâu sau đó, Mộc Mộc băng qua một con đường khác rồi mới lên tiếng: “Mộc Mộc.” “Tên đầy đủ?” Bé có chút do dự nhưng vẫn mở miệng: “… Mộc Triết.” Trương Thịnh Hải nhanh chóng lục lọi hết những người họ ‘Mộc’ trong ký ức của mình nhưng không nhớ có ai cả, cậu nhìn Mộc Mộc với vẻ càng lúc càng tò mò. Thằng nhóc này yên lặng quá chừng, cho dù mới bị kinh sợ nhưng cũng không la không khóc, yên lặng đến mức khiến người ta có chút… đau lòng. Không sai, chính là đau lòng. Cái cảm giác này cực giống với một người. Mộc Mộc đã đi dọc theo con đường một khoảng khá xa rồi Trương Thịnh Hải mới tỉnh thần lại, sau đó cậu lập tức đuổi theo: “Mộc Mộc, em năm nay mấy tuổi rồi?” “Bảy tuổi.” Ánh mắt của Mộc Mộc không ngừng quét qua những chiếc cửa kính của những cửa hàng trên đường, rồi đột nhiên bé dừng lại trước một cửa tiệm. Đây là một tiệm đồ ngọt, các loại bánh kem xinh đẹp ngon mắt đều được trưng bày trong tủ kính, làm thu hút ánh nhìn của những người đi đường, trong đó có rất nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dẫn đến và đang vui vẻ ăn bánh kem. Mộc Mộc nhìn vài cái rồi quay đầu định đi, nhưng vào lúc này lại có một thằng bé mập mạp chạy ra từ trong cửa tiệm, rồi lên tiếng gọi bé: “Mộc Triết!” Bước chân của Mộc Mộc liền khựng lại. Thằng bé mập chạy tới rồi chỉ tay vào cửa tiệm đồ ngọt một cách khoe khoang: “Mộc Triết, bánh kem ở chỗ này ngon lắm luôn! Sao cậu không kêu ba mẹ đưa tới đây?” Mộc Mộc quay đầu lại rồi nhàn nhạt nói: “Công việc của bọn họ rất bận, không có rảnh.” “Hừ hừ, cậu đừng nói dối nữa, cậu căn bản không có ba mẹ! Các bạn trong lớp ai cũng biết hết, cậu còn nói dối bọn tớ là cơm trưa của cậu là do mẹ làm nữa chứ! Cậu rõ ràng là đang nói dối!” Hai hàng lông mày của Mộc Mộc từ từ cau lại, bé chầm chậm rũ mắt xuống, trên khuôn mặt trẻ con hồng hào tràn ngập sự cô đơn khiến người ta nhìn mà đau xót. Thấy như vậy, cậu bé mập liền đắc ý: “Hừ, tớ biết là cậu gạt người mà, vốn dĩ là không có ai đưa cậu đến đây ăn hết!” Trương Thịnh Hải đứng cách đó không xa đã nghe thấy rất rõ ràng, hàng lông mày rậm lập tức nhíu lại, cậu đưa đôi mắt hung hăng nhìn thằng bé mập mạp kia. Đậu xanh, đúng là thằng nhóc đáng ghét! Mộc Mộc cắn cắn chiếc miệng nhỏ của mình, rồi quay người rời đi, nhưng đột nhiên lại có một bàn tay to lớn giữ lấy đầu bé.