Chương 378 Bảo Ngọc có biết những chuyện bên ngoài của Nguyễn Thanh Mai, nhưng sau khi trọng sinh, cũng vì ba và Tiểu Hải nên cô cũng chỉ cảnh cáo bà ta mà thôi. Nhưng đến nằm mơ cũng thật không thể ngờ, người đàn bà đó đã có luôn con riêng rồi… Trương Thịnh Hải gục đầu xuống rất thấp, hai bàn tay cậu nắm lại thật chặt, sau đó cậu chỉ buồn bã đáp lại một tiếng ‘ừm’. Bảo Ngọc không nói gì nữa, cô ngồi bên cạnh em trai mình trên ghế sofa, sắc mặt của hai chị em đều âm trầm đến cực điểm. Lúc này đây trong lòng họ đều đang nghĩ đến ba, nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài, thì đừng nói là cả Thành phố A mà đối với cả tỉnh L chính là một trò cười! Chỗ đứng của ba trong giới Chính trị phải làm sao đây? Trong lòng hai người đều có kết luận giống nhau, sự tồn tại của đứa trẻ này tuyệt đối không thể để ba biết được! “Chị.” Trương Thịnh Hải ngả đầu lên ghế sofa rồi đột nhiên lên tiếng, bộ dạng cậu trông rất day dứt: “Mộc Mộc… đứa trẻ đó… nó, nó trông rất tội nghiệp.” Sự lạnh lùng và kiên cường của đứa trẻ đó, bây giờ nghĩ lại Trương Thịnh Hải chỉ thấy có chút đau lòng. Sai lầm của người lớn dựa vào đâu mà có thể đổ hết báo ứng lên người một đứa trẻ như vậy? Đặc biệt, khi nghe bạn học của nó nói nó rằng nó không có ba mẹ, nỗi cô đơn vô tận nơi đáy mắt nó bây giờ giống hệt như một cây kim hung hăng đâm vào trái tim của Trương Thịnh Hải đây. Huyết thống đúng là thứ gì đó thật lớn mạnh, nó có thể ngay lập tức giúp cho những con người vốn không quen nhau biết xây dựng nên một sự vương vấn mà có cắt cũng không cắt được. Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của thằng bé đều giống như những cái bóng chồng chất xếp trong đầu của cậu, có xoá cũng xoá không hết, có phủi cũng phủi không đi. Bảo Ngọc liếc nhìn em trai mình, tâm tư của cậu ấy đối với Mộc Mộc bây giờ, lẽ nào không giống thứ tâm tư mà cô đã từng dành cho cậu sao? Cái loại cảm giác từ ghét bỏ cho đến chấp nhận, cô đều trải qua rồi, cũng chính vì cô có thể vượt qua cái hố sâu đó cho nên cô mới có được một đứa em trai ân cần như thế này. Trên thế gian này chuyện gì cũng là con dao hai lưỡi, Nguyễn Thanh Mai có ngàn sai vạn sai cũng không nên đổ hết nghiệp báo lên người một đứa trẻ. Chắc chắn đứa trẻ tên Mộc Mộc đó cũng đã phải chịu không ít thiệt thòi rồi. Cô vươn cánh tay ra rồi ôm lấy vai em trai mình: “Tiểu Hải, em nghĩ thế nào?” Trương Thịnh Hải cắn chặt răng, nói: “Em phải đi tìm bà ấy!” Cậu phải đi hỏi mẹ cho rõ ràng, rằng bà ấy rốt cuộc có còn cần cái gia đình của bọn họ nữa hay không, nếu như bà ấy khăng khăng muốn đi một mình thì cậu sẽ khuyên ba ly hôn! Rồi để cho bà ấy mang theo đứa con và tình nhân của mình đi đâu đó thật xa đi! Cho dù cậu có không nỡ đi nữa, nhưng thân là con cháu của nhà họ Trương, cậu phải bảo vệ tôn nghiêm của ba mình, không thể để cho ba chịu nhục nhã! Bảo Ngọc nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Chị đi cùng với em.” “Không.” Trương Thịnh Hải vội vàng ngăn cản: “Chị, chị cứ ở đây là được rồi, chuyện này em có thể tự mình xử lý!” Trương Thịnh Hải vẫn chưa quên những lời cảnh cáo của Mộc Mộc, trực giác của cậu mách bảo, nếu như có người xấu muốn hãm hại Bảo Ngọc thì chỉ e là kẻ đó không thoát khỏi liên can với mẹ của cậu. Cho nên cậu phải đi điều tra chuyện này rõ ràng đã! “Có được không?” Bảo Ngọc vẫn có chút không tin. Trương Thịnh Hải vỗ vỗ vào ngực mình: “Chị yên tâm!” Lúc này, Ngọc Diệp đẩy cửa phòng ra: “Tiểu Hải Tử, tôi đi với cậu nha~” Cô bước ra, sự thản nhiên như không có chút áy náy day dứt nào dù vừa nãy đã nghe lén. “Không được, Đào Nhi, cô cũng ở lại đây đi.” Trong tiềm thức của Trương Thịnh Hải thì chủ nghĩa đàn ông của cậu vẫn rất lớn, mẹ cậu đi ngoại tình là đã mất mặt lắm rồi, cậu không muốn để cho Đào Nhi nhìn thấy.