Chương 385 Hắn ta đưa tay định ngăn Nguyễn Thanh Mai lại, nhưng trong chớp mắt, Nguyễn Thanh Mai lại hung hăng rút cây súng từ bên eo hắn ra, hai bàn tay run rẩy giơ súng lên, đôi mắt thì trợn to: “Không, không được nhúc nhích! Còn nhúc nhích tôi sẽ nổ súng đó! Mau giơ tay lên!!” Người đàn ông giật bắn mình, hắn chậm rãi đưa tay lên, rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng phí sức nữa, bà chạy không thoát đâu.” “Câm miệng!” Nguyễn Thanh Mai phải liều một phen, sau khi chuyện của Mộc Mộc bị đám người này vạch trần thì bà ta đã có một dự định xấu nhất rồi! Mộc Duy bị doạ đến ngây ngốc: “Mai…Mai…” Nguyễn Thanh Mai cuống cuồng nói: “Đồ ngu, mau tìm dây tới trói hắn lại đi!” “Ờ…ờ ờ…” Mộc Duy đi xung quanh tìm, cuối cùng hắn ta cầm lấy tấm ga giường ra rồi xé thành từng sợi, sau đóhắn ta tiến đến trước mặt gã đàn ông, ngập ngừng một chút rồi nói câu ‘xin lỗi’, sau đó mới trói chặt hắn lại. Nguyễn Thanh Mai nhét tấm vải vào miệng hắn, cả người bà ta không ngừng run rẩy, sau khi xách chiếc rương lên thì bà ta chạy tới cửa sổ, len lén thò đầu ra ngoài. Đây là tầng hai, bên dưới không có ai canh giữ cả, vừa hay dưới đó lại là một thảm cỏ, nên nếu nhảy xuống thì chắc cũng không bị thương đâu. Bà ta cắn răng một cái rồi nhìn sang Mộc Duy: “Nhảy xuống đi!” “Hả?” Cả người Mộc Duy co rúm lại, nhỏ tiếng nói: “Mai Mai, anh sợ cao…” “Đây mới là tầng hai thôi, cao cái đếch gì!” Nguyễn Thanh Mai hậm hực bực bội, bản lĩnh trên giường của người đàn ông không phải là bản lĩnh thật sự, vào thời khắc quan trọng thì mới nhìn ra được là người đó có ích hay không! Đáng hận chính là kẻ mà bà ta tìm thấy lại là một kẻ vô dụng! Bây giờ không còn thời gian để trì hoãn nữa, bà ta đẩy Mộc Duy tới trước cửa sổ: “Nếu không muốn chết ở đây thì nhảy xuống cho tôi!” Mộc Duy nuốt nước bọt ừng ực, hắn ta biết đây là con đường duy nhất cuối cùng rồi, nên đành cắn răng, nhắm mắt rồi nhảy thẳng xuống từ cửa sổ… Ngay lập tức, một ánh sáng đỏ từ đối diện chiếu tới, tiếp đó một tiếng ‘phịch’ vang lên, giống như là một hòn đá đập vào bao tải vậy, thanh âm không lớn nhưng vẫn đủ để lọt vào tai của Nguyễn Thanh Mai. Mộc Duy rơi bịch một cái xuống thảm cỏ, sau đó bất động. Nguyễn Thanh Mai sợ hãi đến nỗi cả hai chân đều trở nên mềm nhũn, cả cơ thể ngồi phịch xuống sàn, sắc mặt bà trắng như tờ giấy, còn trái tim thì đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Vừa nãy…vừa nãy…là tiếng súng sao?! Mộc Duy…Mộc Duy anh ta… Bên dưới không có một động tĩnh gì cả, Mộc Duy chết rồi sao? Có phải hắn ta chết rồi không?! Cả cơ thể của Nguyễn Thanh Mai co rúm lại, đôi bàn tay run rẩy siết chặt lại thành quyền, bà ta như muốn nhét cả bàn tay vào miệng để ngăn cho tiếng khóc không thành tiếng, hai mắt bà ta cũng tuôn trào nước mắt ra lã chã. Bà đã hại chết Mộc Duy, là bà!! Ngay sau đó cửa phòng bị người ta đá văng ra, A Khôn mang theo một khuôn mặt âm trầm đi tới, hắn ta nhìn tên thủ hạ bị trói lại một cái, sau đó có người vội vàng tới cởi trói cho anh ta. Hắn ta lại đưa mắt nhìn qua Nguyễn Thanh Mai đang ngồi khóc lóc ở nơi góc tường. Khoé môi hắn nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh: “Muốn xuống dưới với ông ta không?” Nguyễn Thanh Mai khóc lóc lắc đầu, bà ta run rẩy cầm khẩu súng trong tay lên: “Đừng qua đây…đừng…tôi sẽ nổ súng đó…”