Chương 572 Bảo Ngọc đi lên trước rồi vòng đến trước mặt cô, sau đó nở lên một nụ cười: “Gia Linh, dạo này khoẻ không?” Hai bàn tay Chiêm Gia Linh siết chặt lại, đôi môi cắn chặt đến mức trắng bệch, cô ta rũ mắt xuống, không nhìn Bảo Ngọc. Lần đầu tiên mà cô ta có cảm giác không còn mặt mũi gặp người nào đó như vậy, rất tệ hại, rất nghẹn lời. Cho dù tất cả những gì cô làm đều có lý do, nhưng khi ở trước mặt người phụ nữ này, cô lại có chút không nói nên lời. Rất lâu sau đó, cô hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi tràn đầy sự quả cảm: “Bảo Ngọc, xin lỗi cô.” Bảo Ngọc nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng võ vỗ vai cô ta: “Tôi biết, đó không phải là chủ ý của cô.” Cô không phải là thánh nhân, sẽ không bào chữa cho những người đã làm tổn thương cô, nhưng Chiêm Gia Linh thì khác. Cô còn nhớ rất rõ, những lời mà trước khi cô ngất đi, cô ta đã sáp đến bên tai cô, cô ta nói: “Bảo Ngọc, tôi thân bất do kỷ, đừng trách tôi…nếu như được lựa chọn, tôi muốn làm bạn của cô…” Ánh mắt của Chiêm Gia Linh khẽ ngẩng ngơ một lát, sau đó cô ta dời ánh mắt đi, khẽ thốt một tiếng ‘cảm ơn’ rất thấp rồi quay đầu rời khỏi. Cô ta cảm thấy như mình là một hồn ma không thể nhìn thấy mặt trời vậy, không thể nào đứng trước ánh mắt trong vắt và tràn đầy sự tín nhiệm đó thêm một giây phút nào nữa! Cô ta vội vã rời đi, Bảo Ngọc cũng từ từ quay người lại và bước về phía phòng của Mộc Mộc. Chiêm Gia Linh quẹo qua một ngã rẽ, phía trước lại đột nhiên xuất hiện một người, cô ngẩng đầu lên rồi lo lắng hỏi: “Tiêu Tuyệt, sao anh lại ra đây rồi?” Tiêu Tuyệt híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng ảnh ở xa xa kia, trong đôi con ngươi loé qua một tia chần chừ. Anh đưa tay đặt lên ngực mình, trái tim đột nhiên co rúc từng cơn, có chút đau nhói như kim đâm vào vậy. “Cô ấy…” Cô ấy là ai? Tại sao khi nhìn thấy cô ấy thì tim lại đau? Chiêm Gia Linh biết anh ta đang muốn nói cái gì, cô mím mím môi rồi đột nhiên nói: “Cô ấy chỉ là một người bạn tôi quen thôi, anh không biết cô ấy đâu.” Nếu như nói cô có thể làm chút gì đó cho Bảo Ngọc, thì chính là sẽ không để cho Tiêu Tuyệt đi phá hoại cô ấy và Tiêu Mặc Ngôn nữa. Coi như đây là điều cô nợ cô ấy đo. “Không quen biết…” Tiêu Tuyệt tự lẩm bẩm, bàn tay đang đặt trên ngực của anh lại hạ xuống. “Chúng ta đi thôi.” Chiêm Gia Linh đưa chiếc mũ trên tay mình đưa cho anh, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa. Tiêu Tuyệt đi được hai bước thì lại quay người lại nhìn về hướng mà Bảo Ngọc biến mất, sự mịt mù trong đôi con ngươi đó càng lúc càng sâu… Mộc Mộc bị thương ở đầu, cần phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày. Bởi vì vết thương không quá nặng nên cũng không cần kinh động đến Nghê Thư, chị Điềm đã gọi Đinh Khiên đến đón Bảo Ngọc về, còn mình thì ở lại chăm sóc Mộc Mộc. Lúc về đến đường Hằng Nguyên, đúng lúc Tiêu Mặc Ngôn và ông Hình cũng quay về rồi. Biết cô ra ngoài, tuy Tiêu Mặc Ngôn rất không vui nhưng cũng không có trách cứ gì.