CHƯƠNG
Quản lý Vương do dự nói: “cậu Hiên, quán bar cũng có quy tắc của quán bar…” ngụ ý là, tha cho Trương Thịnh Hải, đã là nể mặt rồi, những chuyện còn lại thì không nên nhúng tay vào.
Bắc Khởi Hiên không lên tiếng, móc ra sổ séc trên người, viết một dãy số, sau đó xé ra, đưa qua, lạnh lùng buông một câu: “Tôi muốn người.”
Nhìn thấy tờ chi phiếu, quản lý Vương lập tức vui mừng ra mặt: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi đi dẫn con bé đó qua đây ngay!”
Thấy quản lý chấp thuận thả người, Trương Thịnh Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bỗng vô tình chạm phải ánh mắt như sắp phóng ra lửa của chị gái, cậu sợ hãi co rúm lại, không dám hé răng.
Không lâu sau, quản lý Vương dắt một cô gái xinh xắn vào, mày liễu mắt sáng, rụt rè nhút nhát, vừa nhìn thấy Trương Thịnh Hải liền bật òa khóc, vừa gọi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải…”
“Đào Nhi!” Trương Thịnh Hải tiến lên mấy bước, kéo cô gái nước mắt tèm lem ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ổn rồi, ổn cả rồi.”
Cả người Đào Nhi run rẩy không ngừng, bàn tay nhỏ níu chặt vạt áo của Trương Thịnh Hải: “Tiểu Hải… bọn họ là người xấu…”
“Đào Nhi đừng sợ, giờ tớ đưa cậu đi!” Trương Thịnh Hải ôm lấy Đào Nhi nhỏ nhắn, bước ra ngoài, lúc sắp sửa đi còn hung hăng lườm quản lý Vương.
Bảo Ngọc nghi hoặc nhíu chặt mày, cô lại chẳng biết tí gì về việc Trương Thịnh Hải có bạn gái!
Bỗng chốc, vòng eo mảnh mai của cô bị ai ôm lấy.
Bảo Ngọc ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, Bắc Khởi Hiên quay sang cô, mị hoặc nhếch môi: “Lần sau, không cho phép em chạy lung tung một mình.”
Vừa mới bước ra khỏi quán bar, Bảo Ngọc giãy giụa thoát khỏi Bắc Khởi Hiên, xoay người nghiêm mặt nói: “Số tiền này, xem như tôi mượn anh, tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh.”
Bắc Khởi Hiên cụp mắt bật cười, vươn tay xách Đào Nhi đang nép trong lồng ngực Trương Thịnh Hải lên: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn người.”
Đào Nhi bị dọa cho hét lớn, tay nhỏ vươn tới Trương Thịnh Hải với với: “Tiểu Hải, Tiểu Hải!!”
“Chết tiệt, anh thả cô ấy ra!” Trương Thịnh Hải nổi cáu, tức đến độ xông lên muốn cướp lại Đào Nhi thì lại bị Bảo Ngọc giữ lại.
Cô nhíu chặt mày, trầm giọng: “Em muốn làm anh hùng thì cũng phải xem liệu bản thân mình có khả năng đó không!”
Ngẩng đầu, quay qua Bắc Khởi Hiên, cô nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Nếu như anh đã muốn người, vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi, nợ nần của chúng ta đã thanh toán xong.”
Trương Thịnh Hải sống chết không chịu rời đi: “Chị! Em không thể bỏ mặc Đào Nhi!”
Sắc mặt Bảo Ngọc dần lạnh lẽo: “Chẳng có gì là không nổi, chẳng có gì là không được, càng chẳng có gì là không thể!”
Trương Thịnh Hải gấp gáp đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nghẹn cả nửa ngày mới gào ra tiếng: “Đào Nhi chỉ có trí tuệ như một đứa trẻ năm tuổi, em không thể bỏ rơi cô ấy được, cô ấy… cô ấy bị thiểu năng!”
Lời vừa dứt, Bảo Ngọc khựng lại, ngay đến cả Bắc Khởi Hiên cũng khẽ cau mày, bàn tay đang túm lấy Đào Nhi cũng không nhịn được mà buông ra. Đào Nhi được trả tự do, vội vã chạy về phía Trương Thịnh Hải, bị dọa sợ, co rúm lại trong lòng cậu, cả người run bần bật.
Trương Thịnh Hải vỗ vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành.