CHƯƠNG
Bảo Ngọc tới quán trà, đi thẳng lên lầu hai, bên trong không có nhiều người lắm. Bắc Khởi Hiên đang ngồi ở cạnh cửa sổ, trên bàn bày các món ăn kiểu miền Nam. Anh nhìn Bảo Ngọc, cười khẽ, hất đầu về chỗ trống phía đối diện nói: “Em ngồi đi.”
Anh đẩy một lồng bánh bao nhỏ qua: “Nếm thử đi, bánh bao ở đây ngon lắm.”
Bảo Ngọc không hề để ý đến, đi thẳng vào vấn đề: “Khoản nợ kia tôi sẽ trả lại anh theo từng kỳ, tôi trả anh triệu trước, chỗ còn lại anh có thể tính lãi.”
Bắc Khởi Hiên đặt đũa xuống, khoanh hai tay, liếc nhìn cô: “Tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc Tiêu Mặc Ngôn thích em đến mức nào, lại có thể không nói tiếng nào đã cho người đưa chi phiếu , tỷ cho tôi.”
Bảo Ngọc kinh hãi: “Tiêu Mặc Ngôn?”
Sao anh ấy lại biết?
“Đúng, chính là cậu Tiêu của em. Ha ha, rốt cuộc tên kia ẩn giấu những gì, tôi cũng không biết nữa?” Bắc Khởi Hiên nghiền ngẫm, tựa như đang thưởng thức bộ dạng giật mình của cô, khóe môi mang nụ cười lửng, lại tựa như gió, khó có thể nắm bắt được: “Em cũng đừng vội mừng, tấm chi phiếu đó tôi đã trả lại rồi. Tiền, tôi không để bụng, điều tôi quan tâm hơn là ai nợ tiền.”
Bảo Ngọc lại nhíu mày, trong mắt tràn đầy oán hận, cho dù hai năm trước hay là bây giờ thì anh ta đều có thể dễ dàng chọc giận cô!
Cô bình tĩnh lại, trên má hiện lên lúm đồng tiền tao nhã: “Vậy thì cứ theo cách của tôi đi, trả trước triệu, chỗ còn lại sẽ trả theo kỳ, lãi suất cố định.”
Bắc Khởi Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt tròn xinh đẹp của cô, nở nụ cười, nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt âm u rét lạnh như hồ băng khóa chặt cô: “Cho em một đề nghị, có thể dễ dàng xóa hết nợ, có muốn nghe không?”
Bảo Ngọc thấy sóng gió cũng không loạn, mắt phượng khẽ nâng lên.
Cô hiểu Bắc Khởi Hiên, sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội này để bắt bí cô cơ chứ?
Bắc Khởi Hiên không để ý đến ánh mắt giễu cợt của cô, ngừng lại một lát rồi mới từ từ rời ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ: “Ở bên anh một ngày.”
Bảo Ngọc còn tưởng là mình nghe nhầm, sững sờ nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”
Anh hơi cau mày, giọng điệu hơi thiếu tự nhiên: “Em nghe thấy rồi đấy.”
“Ha ha.” Bảo Ngọc phá lên cười: “Ở bên anh một ngày có thể xóa món nợ tỷ sao?”
Cô nheo đôi mắt hẹp dài, trong mắt khẽ gợn làn sóng xuân: “Bắc Khởi Hiên, như thế không hợp với bản tính lợi ích là trên hết của anh chút nào.”
“Đúng, đó vốn không phải là chủ ý lúc đầu của anh!” Bắc Khởi Hiên quay đầu lại, ánh mắt âm hiểm, sáng quắc bức người, cười âm trầm: “Anh nắm được điểm yếu của em và em trai, đáng lẽ phải lợi dụng cơ hội này để đi theo ngài chủ tịch thành phố bàn chuyện hợp tác với chính phủ mới đúng! Đáng lẽ lúc nhận được chi phiếu Tiêu Mặc Ngôn gửi tới, anh nên chuẩn bị một bản kế hoạch hợp tác! Anh càng nên cách xa phụ nữ giống yêu tinh như em hơn để tránh ngày nào đó bị em ‘ăn sạch’ không sót lại chút nào!”
Từng câu từng chữ của anh, cùng đôi mắt lạnh lẽo như sắp phun lửa ghim chặt vào cô.
Anh cũng không hiểu nổi, rốt cuộc mình bị làm sao! Lúc vừa gặp cô, khi ánh mắt cô va phải ánh mắt anh, nó như miếng cao dán, dính chặt trong tâm trí anh, khiến anh dù có muốn cũng không thể nào quên đi được!
Chết tiệt, anh nhất định đã trúng lời nguyền của người phụ nữ này rồi! Để bản thân bình thường trở lại, anh tự nhủ, một ngày, chỉ cần một ngày thôi! Anh ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc cô đã làm phép như thế nào, Bắc Khởi Hiên anh sẽ không bị người khác chi phối!
Bảo Ngọc nhìn anh, chớp mắt, cầm túi xách đứng dậy: “Tôi không có hứng thú.”