Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 760

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 760 Nhìn anh rời đi xong, Vy Hiên như bong bóng bị xẹp khí ngồi xụi lơ ở trên ghế. Lần đầu tiên cô cảm thấy, người đàn ông này thật là đáng sợ. Đột nhiên , cửa lại mở ra. Cô sững sờ nhìn người đẩy cửa đang đứng đó. “Ba tháng này, tôi không hy vọng cô có dây dưa gì với người đàn ông khác.” Anh nói: “Cô hiểu ý tôi chứ?” Đối với chuyện tối hôm qua, anh không nhắc đến một chữ, chỉ dùng câu này để làm kết thúc. Vy Hiên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không có tránh né càng không có trốn tránh: “Thời gian này tôi sẽ làm tròn trách nhiệm.” Trách nhiệm? Khoé môi anh như nhếch lên mà cũng như không nhếch, cũng không biết là đang chế giễu ai nữa. Rời khỏi công ty của Liên Cẩn Hành, tâm trạng của Vy Hiên không còn nặng nề như trước nữa, coi như là cũng có cách để tạ tội rồi, nên lúc này thả lỏng không ít. Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Bảo Ngọc gọi đến. “Vy Hiên.” Thanh âm của Bảo Ngọc ỉu xìu, không có tinh thần như lúc bình thường. Vy Hiên ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ở bên cạnh, lập tức lên tiếng hỏi: “Cậu sao vậy? Không khoẻ hả?” “Vy Hiên, mấy chuyện mà…anh họ tớ làm với cậu, tớ rất xin lỗi…xin lỗi…” Cô bắt đầu nghẹn ngào, rồi dần dần ôm lấy điện thoại khóc như một đứa trẻ vậy: “Nếu như tớ không rủ cậu đến nhà bác gái tớ thì sẽ đâu có chuyện như vậy…xin lỗi, là do tớ…” Bảo Ngọc khóc rất thương tâm, cô thích Vy Hiên như vậy, nhưng anh họ của cô lại làm ra chuyện như thế! Cả một đêm cô đều không ngủ được, cô muốn gọi cho Vy Hiên nhưng lại không dám, cứ như vậy mà dằn vặt cho đến bây giờ, cô cũng không nhịn được nữa. “Bảo Ngọc.” Vy Hiên dịu dàng nói: “Hứa với tớ, để cho nó qua đi, đừng có nhắc đến nữa.” “Tớ biết, tớ cũng muốn, nhưng mà…tớ vẫn cảm tháy áy náy.” Vy Hiên thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Nếu như cậu áy náy thì tớ sẽ buồn đó, cậu càng áy náy thì tớ càng buồn hơn, như vậy thì làm sao mới tốt đây?” Bảo Ngọc tiếp tục khóc, rồi lại cười lên thành tiếng: “Sởn hết da gà rồi! Cậu thích tớ như vậy à?” Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng: “Tớ thích Bảo Ngọc nhất mà.” Bảo Ngọc nghe xong lại khóc lên: “Đáng ghét, muốn người ta khóc cạn nước mắt của quãng đời còn lại cậu mới vui sao?” “Khóc cạn cũng tốt thôi, vậy thì chứng minh sau này không cần phải rơi nước mắt nữa, chỉ còn lại chuyện vui thôi.” “Con nhỏ này…bình thường sao không thấy cậu biết nói chuyện như vậy chứ!” Bảo Ngọc bình tĩnh lại một chút: “Hồi nãy mẹ tớ gọi cho tớ, nói là Trương Thanh Đình chuẩn bị đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn với Dương Mạn Tinh rồi, muốn tớ theo qua đó khuyên giải. Hừ, tớ không thèm đi đâu!” Cô bực bội nói: “Sau này, tớ không quan tâm bất kỳ chuyện nào của người đàn ông đó nữa đâu!” Bởi vì thất vọng và phẫn nộ, mà Bảo Ngọc không còn gọi anh ta là anh nữa mà trực tiếp gọi thẳng tên họ. Vì không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Trương Thanh Đình, Vy Hiên trầm mặc. Bảo Ngọc nhận ra điều đó nên lập tức không nói nữa, sau khi hẹn tối nay qua chỗ cô ăn tối xong thì liền cúp máy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio