Chương 764 “Đi thôi, tôi đưa cô về.” Anh đi trước, Vy Hiên đi sau, một trước một sau đến cục dân chính. Xe dừng ở dưới lầu công ty Vy Hiên, cô tháo đai an toàn nói cảm ơn, muốn đẩy cửa đi xuống thì Liên Cẩn Hành đột nhiên nói: “Mạn Tinh là con gái của nhà họ Liên đưa đến làm con thừa tự của cô tôi, là em gái ruột của tôi.” Vy Hiên dừng tay lại, quay đầu nhìn anh. “Lúc còn bé tôi thường xuyên bị bệnh, ông nội tìm một pháp sư đến, ông ta nói Mạn Tinh khắc tôi, chỉ cần con bé ở nhà họ Liên tôi sẽ không yên ổn. Ông nội tin tưởng không nghi ngờ, đêm đó đưa Mạn Tinh đi, sau đó, cho làm con thừa tự của cô tôi, là con gái nhà họ Dương… Lúc đó Mạn Tinh còn nhỏ, khóc đòi mẹ, nhưng ông nội không cho con bé trở về. Mạn Tinh giống như một đứa bé bị vứt bỏ, sống một mình, cho đến bây giờ, cũng không muốn bước vào nhà họ Liên một bước.” Anh nói xong, Vy Hiên nhìn qua. Trong lời nói của anh có sự tự trách, có sự giấu giếm đã lâu, cho nên, anh cưng chiều cô ấy thương cô ấy, không cho phép người khác bắt nạt cô ấy. “Khi đó tôi nghĩ, nếu như tôi không bị bệnh, Mạn Tinh cũng sẽ không rời đi, tôi cũng sẽ không mất một người em gái… Rất kỳ lạ, suy nghĩ của một đứa bé, lại theo tôi đến tận bây giờ.” Vy Hiên yên lặng ngồi ở ghế phụ lái, nghe anh nói ra những lời từ trong đáy lòng. Kỳ thật, lần trước Dương Mạn Tinh đến công ty tìm cô thì cũng đã nói nói sơ qua mấy lời này. Cô ấy nói, cô ấy không hận, chỉ là không quen, một người lâu dần rồi mới phát hiện, rất khó để lại gần một người. Cho đến khi gặp Trương Thanh Đình. “Tôi rất hâm mộ tính cách của Mạn Tinh.” Vy Hiên nhẹ nhàng nói: “Thoải mái, cởi mở, độc lập lại rõ ràng. Vui vẻ chính là thích, chán ghét là chán ghét, tính cách rạch ròi như vậy, thật sự làm cho người ta thưởng thức cũng rất hâm mộ.” “Cuộc sống không nhất định phải là cầu toàn, lúc chúng ta không biết gì, thất bại chính là chất dinh dưỡng trong cơ thể chúng ta, thúc giục chúng ta lớn lên. Lúc cuộc sống bắt đầu đau khổ thì chúng ta cũng đã trở nên vô địch rồi.” Anh nghiêng đầu, ánh mắt hơi híp, rơi xuống bàn tay đặt tùy ý trước người của cô, nhẵn mịn giống như là phết một lớp bơ. “Nếu như trải qua cuộc hôn nhân với Trương Thanh Đình này là một đóa hoa trong nhà ấm, cô ta nhất định sẽ không giống như chị Mạn Tinh vậy, dù là buông tay, cũng phải xinh đẹp thoải mái!” Vy Hiên nghiêng đầu nghĩ: “Sức hấp dẫn của một người, không phải chỉ là như vậy thôi sao?” Tầm mắt của Liên Cẩn Hành, chậm rãi nâng lên, khắc sâu khuôn mặt trong trắng thuần khiết của cô. Vy Hiên bị anh nhìn đến mức không tự nhiên, xấu hổ cười nói: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn nói…Chị Mạn Tinh bây giờ, thật sự rất tốt.” Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, ở một góc cô không nhìn được, môi của anh hơi nhếch lên, thì thào lặp lại lời của cô: “Sức hấp dẫn có thể khiến người ta trầm mê, chính là dáng vẻ như vậy.” Lúc này, trong tòa nhà có người lục tục đi ra. Vy Hiên nhìn thời gian, đúng lúc nghỉ trưa, nếu như bị người trong công ty nhìn thấy Liên Cẩn Hành, chỉ sợ lại không tránh khỏi một trận đùa giỡn. “Mời cô ăn cơm vậy.” Anh đột nhiên nói, cũng không trưng cầu ý kiến của cô lần nữa lái xe đi, vừa quay đầu vừa nói: “Thắt đai an toàn lại.” Vy Hiên ngẫm lại, nói: “Tôi mời thì tốt hơn.” Cô chỉ là đơn thuần không muốn nợ anh nhiều như vậy, cho dù là một bữa cơm, đối với cô mà nói cũng là áp lực không nhỏ. “Tôi không có ý kiến.” Liên Cẩn Hành cũng không khách khí với cô, rất tự nhiên đồng ý. Vẫn là quán lần trước, Vy Hiên thật sự thích không khí ở đây, vô cùng náo nhiệt, thanh tẩy hết tất cả thượng vàng hạ cám gì trong đầu rồi. Món ăn lên đủ, không đợi anh mời Vy Hiên đã tự mình ra tay.