Chương 773 Nhưng cuối cùng vẫn không thể luôn luôn chiếu sáng trên đỉnh đầu của cô. Lúc Liên Cẩn Hành bước xuống từ trên xe, vừa nâng mắt nhìn nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước cửa, đầu ngẩng cao nhìn bầu trời đêm. Ban đêm có gió lạnh mà cô chỉ bận áo sơ mi mỏng, làn da lạnh cóng đến trắng bệch, mặt mũi đỏ bừng. Anh nhíu mày đi đến bậc thang: “Sao lại đứng ở chỗ này?” “Tìm sao bắc cực.” Cô thì thào nói. Liên Cẩn Hành cũng sửng sờ, ngẩng đầu lên quét mắt một vòng liền đưa tay chỉ: “Ở nơi đó kìa.” Cô nhìn qua: “Đúng vậy nha, Nó vẫn đang ở nơi đó.” Liên Cẩn Hành ngoái đầu lại nhìn: “Đi vào đi, ở bên ngoài lạnh.” Vy Hiên thu hồi tầm mắt lại: “Liên Cẩn Hành, có phải là tôi lại thiếu anh một nhân tình nữa rồi không?” Ánh mắt của anh xẹt qua mặt cô: “Sợ tôi sẽ kéo dài kỳ hạn ba tháng à?” Cô lắc đầu: “Chỉ là không biết có thể trả lại hay không.” Cô cố gắng phân chia giới hạn mà trả lời làm cho đáy mắt anh sinh ra một cảm giác lạnh lùng. Lúc đi vào, anh nhạt nhẽo hỏi Vy Hiên: “Ở đâu?” “Cuối hành lang rẽ phải… còn nữa, cảm ơn anh đã đến đây.” Anh đứng vững, sau đó xoay người lại, ánh mắt đen nhánh: “Cô sẽ không thật sự cho rằng tôi đến đây là vì cho người khác cọ trang bìa không công nhỉ?” Vy Hiên sững người, ánh mắt thẳng tắp. Tối hôm nay cô trang điểm nhẹ, làn da như trong suốt, son môi màu đỏ khiến đôi môi của cô nhìn thêm đầy đặn, dưới ánh đèn hiện lên màu sắc mê người. Anh nhớ kỹ cảm giác mềm mại của đôi môi này. Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm, trong lúc cô hoàn toàn không có phòng bị thì đầu ngón tay anh đã chạm lên… Thân thể Vy Hiên cứng đờ, không chút nghĩ ngợi muốn Lui ra phía sau lại bị anh kéo vào trong lồng ngực. “Liên Cẩn Hành…” Trong tình thế cấp bách cô lại kêu tên của anh. Con ngươi chưa hề bị kích thích một lần nào đã thay đổi màu sắc, anh không hoảng hốt đưa tay vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống bên cạnh gò má của cô: “So với “Tổng giám đốc Liên” thì dễ nghe hơn nhiều, sau này cứ gọi như vậy đi.” Anh nói giống như đưa ra mệnh lệnh. Anh đột nhiên trở nên thân mật như vậy làm cho Vy Hiên kịp phản ứng trong nháy mắt: “Có phóng viên à?” Liên Cẩn Hành không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Vy Hiên cắn môi, vẫn là nhích lại gần anh một chút, gương mặt không tự chủ được mà đỏ lên: “Như thế này có thể rồi chứ?” Ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô, anh đưa tay phối hợp vòng qua eo của cô: “Có thể.” Cách một lớp quần áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay. Thân thể Vy Hiên hoàn toàn trở nên cứng ngắc, cúi đầu không dám nhìn mặt anh. “Đi thôi.” Cô vừa có suy nghĩ muốn quay đầu lại nhìn đã bị anh ngăn lại: “Đừng nhúc nhích.” Cả người đột nhiên lung lay, Vy Hiên đảo mắt liền bị kéo vào trong ngực của người đàn ông, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đường cong mượt mà ở cằm anh.