CHƯƠNG
Thím Trương bật cười: “Cậu chủ, tôi để ở đây nhé. À phải rồi, cậu nhớ uống thuốc đặt ở trên bàn nhé.”
Tiêu Mặc Ngôn tỏ ra như không nghe thấy gì, ngồi im đó không động đậy. Chỉ đến khi thím Trương đã ra khỏi phòng anh mới đưa mắt nhìn sang tập tài liệu. Anh giơ tay cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, bên trong rơi ra vài bức ảnh.
Anh chau mày nhìn, rồi nhặt ảnh lên…
Sau khi ăn bữa trưa, Bắc Khởi Hiên lại đưa Trương Bảo Ngọc đi mua sắm, anh không bỏ qua bất cứ một gian hàng, cửa hàng, nhãn hiệu nào mà phụ nữ yêu thích nào.
Trương Bảo Ngọc thì cứ nhìn chằm chằm Bắc Khởi Hiên, cô không thể đoán nổi rốt cuộc người đàn ông này đang muốn giở trò gì. Hình thức hẹn hò này có vẻ như không phù hợp với hai người họ.
“Anh có thích chiếc nào không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Bắc Khởi Hiên chủ động chọn cho Trương Bảo Ngọc một bộ quần áo theo thiết kế mới. Ngoại hình điển trai cùng với sự chu đáo của anh đã nhanh chóng giành được cảm tình của nhiều người phụ nữ trong cửa hàng, các cô gái đó đều ghen tỵ với Bảo Ngọc vì có một người bạn trai như vậy.
Bảo Ngọc ngồi trên ghế sô pha, cô tỏ ra không quan tâm mà chỉ cúi đầu xem tạp chí: “Anh quyết định đi.”
Bắc Khởi Hiên không hề để bụng sự lạnh nhạt của cô, anh chọn một vài bộ rồi yêu cầu nhân viên phục vụ gói lại.
Để túi lớn túi nhỏ quần áo vào xe, anh lại đưa Bảo Ngọc đi mua giày, cuối cùng, khi Bảo Ngọc không thể chịu được nữa liền lên tiếng: “Bắc Khởi Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu như trí nhớ của anh không tốt, vậy thì để tôi nhắc nhở anh một câu! Người nợ tiền là tôi, không phải anh.”
“Anh là người làm ăn, anh biết cách tính toán hơn em.” Bắc Khởi Hiên đáp.
“Vậy anh làm vậy là có ý gì? Muốn tăng thêm khoản nợ của tôi sao? Vậy thì xin lỗi, tôi sẽ không nhận khoản nợ này!”
Câu nói này của Trương Bảo Ngọc quả thực đã làm Bắc Khởi Hiên nổi giận. Anh vốn dành cho cô, mua cho cô tất cả những thứ gì mà tất cả phụ nữ đều muốn. Anh muốn cô hiểu rằng cô cũng giống như tất cả những người phụ nữ khác, không có gì đặc biệt cả!
Thế nhưng, cô lại từ chối! Cô làm cho Bắc Khởi Hiên cảm thấy anh giống hệt như một tên ngốc!
Bắc Khởi Hiên hạ giọng: “Những thứ anh tặng thực sự làm em khó xử như vậy sao? Hay là em chỉ nhận tâm ý của Tiêu Mặc Ngôn? Bởi vì anh ta là người thừa kế của tập đoàn Tiêu Thị? Bởi vì anh ta sẽ có tiền tài hơn anh?”
Trương Bảo Ngọc nhếch mép cười: “Bắc Khởi Hiên, anh tự ti sao?”
“Tự ti?” Bắc Khởi Hiên bỗng nhiên cười lớn, đắc ý nói: “Nếu như em biết bộ dạng thực sự của Tiêu Mặc Ngôn, em nhất định sẽ không nói như vậy.”
Trương Bảo Ngọc cắn chặt môi rồi tiến về phía trước, cô nhìn thẳng Bắc Khởi Hiên nói: “E rằng những gì tôi biết sẽ còn nhiều hơn anh nghĩ.”
Một Tiêu Mặc Ngôn kiêu ngạo, một Tiêu Mặc Ngôn cô đơn, một Tiêu Mặc Ngôn hào nhoáng, không ai có thể thấy rõ điều đó hơn Trương Bảo Ngọc.
“Vậy sao?” Bắc Khởi Hiên chau mày, rồi anh tiến gần đến ghé sát vào tai cô nói: “Anh lại càng lúc càng thấy hứng khởi, muốn xem khi em nhìn rõ bản chất của cậu ta rồi, lúc đó em có còn thản nhiên như bây giờ không?”
Trương Bảo Ngọc ngẫm nghĩ, so với những gì cô biết về Tiêu Mặc Ngôn, thì cô còn hiểu người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này hơn. Rốt cuộc anh còn biết được điều gì về Tiêu Mặc Ngôn mà cô chưa rõ?
CHƯƠNG
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!