Chương 802 Liên Cẩn Hành đứng sau lưng cô, khoanh tay nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đưa tay về phía trước tháo buộc tóc của cô ra. Mái tóc dài đột nhiên buông xõa khiến Vy Hiên giật mình, lập tức đứng dậy: “Anh làm gì vây?” Liên Cẩn Hành nhìn thấy cô xõa tóc, ánh mắt có chút rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên. Anh không hay cười, nhưng khi cười lên trông rất đẹp, phong độ và hòa nhã. Nhưng hiện tại Vy Hiên không có tâm trạng để ngắm nhìn, cô hoàn toàn không hiểu anh làm vậy là có ý gì. Anh ném đồ vật trong tay vào thùng rác, rũ mắt, hờ hững mở miệng: “Tôi không thích cái cách em gượng ép bản thân, cũng giống như, tôi không thích việc em dùng dây buộc tóc cột mái tóc đẹp đẽ này lên vậy.” Anh ngước mắt lên nhìn về phía cô: “Nhìn rất khó chịu” Vy Hiên cứng họng, không nói nên lời, cô cảm giác mình mất đi trọng lực, hoàn toàn không thể nào chống đỡ. “Tiếp tục đi” Anh cho tay vào túi quần, bước từng bước chậm rãi trong văn phòng: “Câu hỏi vừa nãy em đưa ra là gì?” Vy Hiên nghiến răng, tay nắm chặt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh và lăp lại câu hỏi một lần nữa. “Gia đình, sự nghiệp,….” Anh xoay một vòng, quay đầu lại nhìn cô: “Em thích đáp án nào?” “Em thích đáp án nào?” Vy Hiên quay mặt lại: “Đây không phải là phỏng vấn tôi, nên câu trả lời của tôi không quan trọng” Bỗng nhiên, trước mặt xuất hiện một luồng hơi thở, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy cặp mắt của anh, sâu thăm thẳm nhưng đường hầm dẫn lối với thế giới bên kia. Cô sững sờ, cô muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng anh đã nhanh chóng lùi về sau một bước. Anh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Tương lai em sẽ làm vợ, không hỏi em thì hỏi ai?” Vy Hiên bị lời nói của anh làm cho sững sờ, tại chỗ, sau đó trả lời, giọng nói như hờn dỗi: “Tất nhiên là sẽ chọn gia đình rồi!” “Vậy thì tôi chọn gia đình” Câu trả lời của anh chẳng có chút thành ý nào. Câu hỏi tiếp theo khiến Vy Hiên không thể không nghi ngờ rằng chị Trương đang cố ý! “Mẫu người lí tưởng của anh là gì?” “Vợ tương lai của tôi” “Sau này sinh con anh thích con trai hay con gái?” “Chỉ cần là con của tôi là được” “Sau này dự định sinh mấy đứa” “Cố gắng hết sức” Vy Hiên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của bản thân ổn định, nhưng tư thế cầm bút của cô thì cứng ngắc, vẻ mặt cũng vô cùng ngượng ngập đờ đẫn. Cô giống như phóng viên báo lá cải, mà người đàn ông đối diện cô lại hết sức phối hợp, điều này khiến cô thực sự muốn bỏ dở giữa chừng. Buổi phỏng vấn khó khăn lắm mới kết thúc. “Tiếp theo chúng ta chụp thêm hai tấm ảnh nữa là xong” Vy Hiên cầm lấy máy ảnh: “Nếu như anh cảm thấy trong phòng không đủ ánh sáng thì đứng ở bên cạnh cửa sổ là được” Thấy cô cầm máy ảnh một cách lúng túng, Liên Cẩn Hành bước tới, trực tiếp cầm lấy máy ảnh, quan sát tiêu cự, chọn cảnh, sau đó cài đặt cảm quang và khe hở, điều chỉnh tiêu cự. Sau khi đã chỉnh xong, anh đưa máy ảnh cho cô, anh tự chọn cho mình vị trí đứng, một tay cho vào trong túi quần, một tay tùy tiện đặt lên trên cửa sổ “Chụp đi”. Giọng nói có phần mất kiên nhẫn. Vy Hiên biết, anh rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, ảnh chụp thì lại càng hiếm hơn. Cô cứng ngắc giơ tay lên. Qua ống kính camera, cô thấy anh đứng trước cửa sổ, ngược sáng, thân ảnh hiện lên trên khe hở camera, áo sơmi trắng cũng vì thế mà trở nên rực rỡ hơn. Tuy nhiên, gò má anh lại hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt anh ánh lên vẻ cô độc lạnh lẽo. Tất cả những điều đó hiện lên trên ống kính một cách rõ ràng.