CHƯƠNG
Bắc Khởi Hiên trừng mắt với cô, gương mặt anh tuấn khẽ giật giật: “Em…” Cuối cùng anh đành rầu rĩ giữ cô lại, bàn tay to lớn vỗ về lưng cô, một cách gượng gạo, ngoài miệng thì đùa cợt: “Em khóc như thể anh đã ép buộc em làm chuyện ấy vậy! Sớm biết như thế thì ngay từ đầu anh đã đẫn em đi mướn phòng rồi!”
Bảo Ngọc kìm nén một lúc lâu mới tự ngăn những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, thay vào đó là từng giọt từng giọt nước mắt chầm chậm rơi, mệt mỏi vì khóc, cô nấc lên từng tiếng, và quyết định không giãy dụa nữa, bị ôm chặt vào lòng, áp mặt vào lồng ngực ấm nóng và khóc ướt cả vạt áo sơ mi của anh.
Mặc dù đôi môi đau buốt nhưng mùi hương của cô vẫn còn quấn quít trong từng hơi thở, và hơi thở ấy khiến anh bấn loạn. Nhìn cô, anh đột nhiên thở dài một tiếng, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc, em từ đâu đến?”
Bảo Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại và vẫn nằm yên trong lồng ngực anh, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh cùng với sự dịu dàng mà cô chưa từng cảm nhận được. Cô tự nhủ, chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ chút xíu nữa thôi, để cho cô quên đi cả quá khứ lẫn hiện tại, chỉ còn nhớ người đàn ông này chính là Bắc Khởi Hiên là đủ rồi.
Sự nhún nhường của cô khiến Bắc Khởi Hiên lo lắng cau mày, khẽ nhướn mày quan sát sắc mặt tái nhợt của cô.
Cô gái này đúng là to gan, ngay cả anh mà cũng dám đánh nhưng anh chẳng còn lòng dạ nào mà truy cứu!
… Anh ta có xu hướng thích bị ngược đãi ư?
Gió biển lồng lộng, sóng biển ầm ầm, dưới màn đêm biển cả thở ra làn hơi lạnh lẽo khiến răng môi va vào nhau lập cập.
Bảo Ngọc đột nhiên hắt hơi một cái khiến Bắc Khởi Hiên cau mày, siết chặt bờ vai của cô để cô nép vào ngực anh rồi quả quyết: “Chúng ta quay về thôi.”
Có lẽ đã xả hết ấm ức, tức giận bấy lâu nên Bảo Ngọc chẳng buồn nói câu nào nữa, anh giữ chặt lấy cô nên cô chẳng cách nào vùng ra được mà cô cũng lười lãng phí sức lực, thay vào đó cô thầm nghĩ phải nhanh chóng quay về nhà, sà xuống giường ngủ một giấc thật say. Qua ngày mai, cái gì cần hận thì hận, cái gì cần quên sẽ quên, còn hôm nay… chỉ xem như một giấc mộng.
Cô xoay người, ngẩng đầu, bỗng nhiên cô cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên sự ngạc nhiên khi trông thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Bắc Khởi Hiên cũng trông theo hướng nhìn của cô nhưng chỉ trong giây lát anh lại có cảm giác nhẹ nhõm, khoái trá, khóe miệng không khỏi giương lên tạo thành nụ cười ngạo ngễ mang theo sự cao ngạo của anh.
“Tiêu Mặc Ngôn…” Bảo Ngọc bừng tỉnh muốn bước sang đó nhưng Bắc Khởi Hiên giữ cô lại, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, anh ghé vào tai cô nói nhỏ: “Có lẽ anh ta đã ở đó lâu rồi, những chuyện không nên thấy cũng đã thấy, em còn trông chờ vào việc anh ta sẽ nghe những lời giải thích của em sao? Cục cưng ơi, đừng ngây thơ như vậy.”
Bảo Ngọc kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, cô há miệng nhưng không nói được tiếng nào như thể có thứ gì đó chèn cổ họng cô lại.
Gió biển bất chợt thổi mạnh lật tung vạt áo sơ mi mỏng manh của anh, mái tóc trước trán đã che đi đôi mắt, chắn ngang tầm nhìn. Tấm ảnh chụp trong tay đột nhiên bị thả ra rồi cuốn theo gió biển, anh mơ hồ nhìn thấy hình ảnh hai người đứng ôm nhau chợt nhảy nhót cuồng nhiệt rồi chìm dần xuống đáy biển sâu.
“Anh… Đợi hết một ngày một đêm…” Anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay là chiếc di động màu đen, anh nhìn nó đầy nghi hoặc rồi khẽ thầm thì: “Nhưng nó vẫn không rung lấy một lần…”
“Tiêu Mặc Ngôn…” Bảo Ngọc muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích thế nào.
“Nó hư rồi, đúng không?” Tiêu Mặc Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng vẫn dịu dàng nhìn: “Nó hư rồi nên mới không rung.”
Như thể đã tìm được câu trả lời, anh không chút do dự quăng chiếc điện thoại vào lòng biển mênh mông.