Chương 821 Liên Cẩn Hành nhìn cô, khuôn mặt vốn chín chắn quyến rũ dần dần bị khí lạnh bao phủ. Rất lâu sau, anh nhếch miệng cười. Cánh tay nắm lấy cô cũng dần dần buông lỏng, lịch sự lùi về sau một bước, lạnh nhạt nhìn cô, anh nói: “Vậy… vậy xin lỗi, quả thật là tôi xen vào chuyện của người khác rồi.” Sau khi Vy Hiên nói ra thì đã hối hận rồi. Cô cúi đầu xuống, giơ tay day day ấn đường, muốn nói xin lỗi, nhưng cổ họng như bị nghẹn, rốt cuộc không nói lên lời. Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất cũng đã nói rõ ràng. Liên Cẩn Hành là một người đàn ông tốt, anh để ý đến cô, cũng không phải cô không hề cảm thấy, chỉ là ngoại trừ Vũ trong lòng cô không thể nào chứa bất kỳ người nào khác. Ngẩng đầu lần nữa, bóng hình anh đã đi xa. Trái tim Vy Hiên như bị đánh mạnh vào, rất nhiều ân hận cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng. Cô im lặng xoay người đi đến thang máy. Dựa vào tường chờ thang máy, nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, đột nhiên vành mắt lại đỏ lên, cô bối rối xoay người sang một bên, sợ người khác nhìn thấy, nhưng lại không ngăn được nước mắt, càng chảy càng nhiều. Đúng lúc này, một mùi hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc đến gần. Cô khẽ giật mình, vẫn chưa quay người, một bàn tay đã che lấy hai mắt cô, anh thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói xin lỗi, cô có thể dễ chịu hơn một chút… vậy thì được, xin lỗi.” Cơ thể Vy Hiên cứng đờ, nhưng cô không nhúc khích, cứ đứng trong góc tường, không có tiền đồ núp giữa ngực anh và vách tường, tìm đường sống trong khe hở nhỏ. Lòng bàn tay ướt đẫm, dòng nước mắt ấm nóng chảy xuôi, tiến thẳng vào trong trái tim anh. Liên Cẩn Hành cúi đầu xuống, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang cắn chặt của cô, híp mắt giơ tay quay người cô lại, không đợi cho mấy ánh mắt tò mò đằng sau lưng nhìn thấy, đã vùi mặt cô vào trong ngực mình. “Xin lỗi, vừa rồi là giọng điệu tôi không tốt, là tôi kích động, xin lỗi cô.” Anh nói không to, nhưng mỗi người trước thang máy đều nghe thấy rõ ràng. Hóa ra là cãi nhau, thảo nào vị hôn thê của tổng giám đốc Liên lại khóc tủi thân đến vậy. Chuyện thế này rất thường thấy ở các cặp yêu nhau, ầm ầm ĩ ĩ rồi bất thình lình đã thấy cả đời trôi qua. Chỉ là nhìn dáng vẻ của Liên Cẩn Hành, rất khó tưởng tượng, anh lại chiều chuộng một người phụ nữ như vậy. Thang máy đến, thang máy đi. Bên cạnh có không ít ánh mắt kinh ngạc, nhưng Liên Cẩn Hành không quan tâm, bàn tay đặt sau đầu cô, cho cô trút hết nỗi lòng mới thôi. Cuối cùng, Vy Hiên cúi đầu xuống, im lặng lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Người nên nói xin lỗi là tôi.” Khóc lâu vậy rồi, giọng nói của cô cũng khàn khàn, giống như cát đá nghiền ở trong lòng anh, có chút ngưa ngứa. “Anh nói không sai, là tôi trốn tránh, tôi không dám động vào đàn violoncelle, không dám nghĩ chuyện có liên quan đến nó. Bởi vì…” Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với anh: “Bởi vì, khi lần đầu tôi tham gia cuộc thi quan trọng, ba tôi… ông ấy…” Ông ấy mãi mãi rời bỏ cô… cô muốn mỉm cười nói ra câu này, nhưng đáng tiếc cô không làm được. Gục đầu xuống muốn ép nước mắt quay ngược lại, cũng chỉ là muốn ép ngược nó vào trong lòng. Lúc này, trên đỉnh đầu có tiếng thở dài, rất khẽ, khẽ đến mức không thể nghe thấy. Bàn tay Liên Cẩn Hành vỗ đỉnh đầu cô, giống như bề trên, một cái lại một cái: “Cô không còn là một cô bé nữa, cô nên thử trưởng thành rồi.” Vy Hiên siết chặt hai tay, nghẹn ngào: “Tôi vẫn luôn cố gắng.”