Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

chương 828

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 828 Bảo Ngọc híp mắt, đưa một phần hamburger và sữa bò cho cô: “Tâm trạng của mình vui như vậy là vì cậu.” “Vậy nói một chút về cậu chủ Tiêu của cậu đi!” Vy Hiên cười, lộ ra vẻ khiêm tốn, dễ gần, hoàn toàn vô hại: “Làm sao cậu lại có thể bị anh ấy trêu đùa như vậy cơ chứ?” Bảo Ngọc cười có chút không tự nhiên: “Ai bị anh ấy trêu đùa cơ chứ?” Vy Hiên cười nhạo: “Ô, còn không chịu thừa nhận, đừng cho rằng mình nhìn không ra sự mờ ám giữa hai người nhé.” Bảo Ngọc cười phì, quay mặt liếc nhìn cô: “Cậu lại lấy mình ra làm trò đùa! Nhưng bỏ đi, ai bảo hôm nay tâm trạng mình tốt, cho nên mình sẽ không tính toán với cậu!” Hai người đi dạo phố hơn nửa ngày, gần như đã đi vào tất các cửa hàng đàn trong thành phố, nhưng vẫn chưa tìm được chiếc đàn khiến Vy Hiên vừa lòng. “Bỏ đi, chúng ta về nhà trước đi.” Vy Hiên nói. “Đừng như vậy mà!” Giống như sợ cô sẽ hối hận, Bảo Ngọc kéo cô tiếp tục đi về phía trước: “Hôm nay nhất định phải mua được! Tớ không phải là người bỏ dở nửa chừng!” Vy Hiên lắc đầu: “Chúng ta đã đi vào rất nhiều cửa hàng nhạc cụ rồi, sẽ không còn nữa đâu.” Ngưng lại một lát, cô nói: “Giữa người diễn tấu và nhạc cụ, đôi khi cũng có một thứ gọi là duyên phận. Khi cậu gặp được nhau, cậu sẽ nảy sinh cảm giác mãnh liệt rằng nó thuộc về mình.” “Như vậy ư…” Bảo Ngọc thất vọng nói: “Ôi, thật sự không hiểu nổi cậu mà, làm gì mà giống như chọn người yêu vậy.” Trên đường trở về, Vy Hiên nhận được một cuộc điện thoại. “Alo, xin chào.” “… Cô không có số điện thoại của tôi?” Là Liên Cẩn Hành! Vy Hiên có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng, trải qua chuyện ngày hôm qua, anh có lẽ sẽ không muốn liên lạc với cô nữa mới đúng: “Bởi vì không thường xuyên liên lạc, hơn nữa cũng đã có danh thiếp, cho nên…” “Không thường xuyên liên lạc ư…” Anh lẩm bẩm, lặp lại câu nói này của cô, giọng nói dịu dàng, trầm mạnh, mang theo hương vị quyến rũ của màn đêm. Vy Hiên vẫn cảm thấy rất ngại, cho nên anh không nói chuyện, cô cũng không nói tiếp, lúng túng đến nỗi ngay cả Bảo Ngọc ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được, cô dùng khẩu hình hỏi: “Điện thoại của ai vậy?” Vy Hiên đè ống nghe điện thoại lại, nhỏ giọng trả lời: “Liên Cẩn Hành.” Nhưng người bên kia đầu điện thoại vô cùng thính: “Có người ở bên cạnh cô?” “Hả… Ừm.” “Là ai?” Anh tùy ý hỏi, cho dù là đang thăm dò hay vặn hỏi, đều lộ rõ vẻ tự nhiên như vậy. Lúc này Bảo Ngọc đột nhiên nói vào trong điện thoại: “Anh Liên, chào anh! Tôi là Bảo Ngọc!” “Ồ, Bảo Ngọc à!” Có lẽ là ảo giác, nhưng đột nhiên cô cảm thấy giọng nói của anh ngay lập tức có chút thả lỏng. Vy Hiên lườm cô gái luôn có cảm giác tồn tại ở mọi lúc mọi nơi bên cạnh mình, người phía sau nhếch miệng cười với cô, tỏ ý bảo cô cứ tiếp tục. Lúc này, Liên Cẩn Hành ở đầu dây bên kia hỏi: “Đi đâu? Muộn như vậy rồi vẫn chưa về?” “Mua đàn.” Bảo Ngọc sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vy Hiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio