〖Thần giao cách cảm〗và〖Làm sạch〗là hai kỹ năng mà con thỏ vừa có được sau khi tiến hóa.
Tôi nghĩ chắc〖Thần giao cách cảm〗xuất hiện là nhờ khả năng cảm nhận dị thường của nó.
Cơ mà〖Làm sạch〗….
tại sao lại có kỹ năng này nhỉ? Mày thì làm sạch được cái gì chứ?
Nhắc đến〖Thần giao cách cảm〗, tôi nhớ có một con cũng từng sở hữu nó.
Kỹ năng này không những đọc được suy nghĩ của người khác mà còn có thể truyền đi suy nghĩ của chính mình nữa.
Ngẫm lại thì, nếu có thể nhờ thỏ banh làm phiên dịch viên, tôi sẽ nói chuyện được với Nina mà không cần phải dùng〖Hóa nhân thuật〗nữa rồi nhỉ?
Sẽ thật hoàn hảo nếu thỏ banh đọc suy nghĩ của tôi rồi truyền hộ luôn qua cho Nina.
Rồi đây cô ấy sẽ có thể nói chuyện với tôi một cách bình thường, bởi dù sao tôi cũng vốn hiểu được ngôn ngữ của cô ấy.
Này, thỏ banh, mày đọc được suy nghĩ của tao đúng không? Tao có việc cần hỏi!
“Puhe!”
Khi tôi đang thầm cầu nguyện mọi thứ được suôn sẻ, thỏ banh ngẩng đầu lên và nhìn về phía tôi.
Tới được rồi hả!
Vậy bây giờ tôi có thể bắt đầu sử dụng dịch vụ viễn thông mang tên “thỏ banh” rồi.
Khi tôi chạm mắt với thỏ banh, tôi có thể cảm nhận được luồng suy nghĩ đang được truyền tới từ nó.
“Tôi đói”
Chỉ nói được có thế, nó quay sang chỗ miếng thịt lạc đà còn đang ăn dở.
À, ừ, thức ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu…
Vừa mới tiến hóa trong khi kích thước còn tăng lên nữa, tất nhiên dạ dày cũng sẽ lớn theo.
Hai cái tai của nó cũng trở nên dài hơn, tôi thắc mắc liệu nó có thể kéo lê được chúng như trước nữa không….
Có vẻ như trước đó nó không chịu ăn gì là để chuẩn bị cho việc tiến hóa, nhưng giờ thì xong xuôi rồi, và cơn đói đã quay trở lại.
Không thể trách được.
Cứ nhét đầy bụng trước đi.
Thỏ banh dùng đôi tai chộp lấy phần đầu của con lạc đà rồi ném tọt thẳng vào miệng.
“Rộp rộp, nhoàm, rộp rộp”.
Âm thanh nghe cứ như xương sọ của con lạc đà đã bị nhai vụn dưới hàm răng của thỏ banh.
Sau khi nhai được một lúc, con thỏ nuốt một cái ực rồi lại tiếp tục với cái đầu tiếp theo.
Lúc thỏ banh đang sắp sửa hoàn thành cái đầu thứ ba, một bên nhãn cầu của con lạc đà phụt ra khỏi miệng nó.
Nè chế, chẳng phải chế là〖Thần tượng của sa mạc〗sao?
Chế làm Nina phải lùi lại một khúc kia kìa.
Không, ngay cả tôi cũng bị ám ảnh với nó nữa là.
Ban nãy tôi chỉ ăn một ít để thử mùi vị, tôi sẽ ăn thêm vậy.
Tôi vẫn chưa được thử phần bướu.
Tôi thắc mắc liệu vị của nó sẽ ra sao.
Tôi cắn vào phần sau của cục bướu và xé ra một miếng.
Mềm quá đi.
Cái này, tôi phải diễn tả sao nhỉ, giống như bộ lòng vậy.
Dù sao thì nó cũng chẳng khác cục mỡ là bao, nhưng tôi không ghét nó.
Trong lúc đang thưởng thức hương vị của cục bướu, tôi để ý thỏ banh đã hoàn thành bữa ăn của mình.
Tôi nuốt miếng thịt còn lại trong miệng và tiếp cận thỏ banh, để hỏi về việc nó có đồng ý làm phiên dịch viên không.
“Puhe”
Thỏ banh lắc nhẹ cái đầu của nó.
…Tại sao?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Loài: Peach Ball Rabbit
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: /
HP: /
MP: /
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Oa, MP của nó hoàn toàn bay hơi rồi.
Nhớ lại thì, mày đã liên tục dùng〖Ánh sáng〗trong trận đấu với con lạc đà, và việc tiến hóa cũng chẳng giúp làm đầy lại thanh MP.
Tôi cũng không biết liệu〖Thần giao cách cảm〗sẽ tiêu hao bao nhiêu MP nữa.
Vậy tao cho mày nghỉ ngơi đến ngày mai đấy.
Tôi mong là triệu chứng bệnh sẽ không sớm xuất hiện trên Nina.
Giống như〖Hóa nhân thuật〗, tôi đã không nghĩ〖Thần giao cách cảm〗lại tốn nhiều MP đến thế.
Trước đó tôi chưa từng đánh giá cao hai kỹ năng này.
Bây giờ con thỏ cũng chẳng còn đủ MP để mà dùng〖Nghỉ ngơi〗nữa.
Tuy cấp độ của thỏ banh còn thấp nhưng hiện HP của nó đang ở mức tối đa.
(Editor: Bản gốc ghi là “MP” nhưng mình tin rằng sửa vậy mới phù hợp ngữ cảnh)
Tôi có nên tiếp tục cày cấp cho nó ngay hôm nay không nhỉ?
Mấy cái thông số trông cũng khá ổn định rồi, Liệu nó có thể tự săn điểm kinh nghiệm mà không cần tôi nhúng tay vào?
Sẽ không dễ đến thế đâu nhỉ?
Khi tự cày cấp cho bản thân, không những〖Con của Vua Rồng〗giúp tôi giảm lượng điểm kinh nghiệm yêu cầu mỗi khi lên cấp, mà〖Trứng di động〗còn giúp nhân đôi chúng lên nữa.
Và điều này dĩ nhiên không thể áp dụng lên thỏ banh được.
Vậy thôi, cứ như cũ đi.
Khi đi săn, tôi sẽ cho thỏ banh cơ hội được chiến đấu, và nếu có gì nguy hiểm tôi sẽ lại hỗ trợ như trước.
Lần này tôi phải phiền thỏ banh và Nina một chút rồi, bởi tôi cần một chút không gian trên lưng để vận chuyển phần còn lại của con lạc đà.
Chúng sẽ là lương thực dự trữ quan trọng cho cuộc hành trình.
Có lẽ tôi cũng cần phải quay lại bãi biển hay tìm một nơi nào đó có nước, chắc lúc này Nina sẽ rất muốn được tắm đấy.
“Gurua”
Tôi gọi thỏ banh và Nina rồi bảo họ leo lên lưng mình.
Khi Nina ở trên lưng tôi, cô ấy đang ôm thỏ banh một cách chật vật.
Tôi nghĩ lần này nó đã hơi bị nặng kí rồi đấy, đừng tự cố ép mình quá nhé.
Nina chắc cũng khá quen với việc này rồi, trông cô ấy không sợ hãi như trước nữa.
Vậy thì….
bờ biển ở đâu nhỉ?
Có lẽ là ở hướng này.
Mặc dù vậy việc tắm chỉ là chuyện phụ thôi, nước uống mới là mục tiêu chính.
Nếu tìm được thêm cây xương rồng để chiết ra nước thì tốt quá.
Tôi thì sẽ ổn thôi, nhưng chắc thỏ banh và Nina sẽ không chịu khát được lâu đâu.
Aaaah, nếu phần còn lại của con lạc đà gai không bị lũ linh cẩu cướp mất, chúng tôi đã có thể ở lại đây mà chẳng cần đi đâu cả.
Chuyện cũng qua rồi, quên đi quên đi.
Tôi cũng không có hứng đuổi theo mấy con linh cẩu kia.
Đôi mắt của con non đó quá dễ thương.
Tệ thật, ít nhất cũng phải để tao nhìn mày thêm một lúc nữa chứ, vì dù sao chúng mày cũng đã lấy hết đồ ăn của tao mà…..
Hầy, ít ra tôi cũng đã hồi kha khá MP sau mớ xương rồng mà mình ăn được trước đó.
Để tồn tại được ở sa mạc, xương rồng là thứ không thể thiếu.
Liệu chúng tôi có nên tìm cách ra khỏi khu vực này luôn không?
Cơ mà tôi chẳng muốn đến gần nơi có người sinh sống với hình dạng hiện tại, việc thấy một con quái vật vừa bước ra khỏi sa mạc khô cằn chết chóc trông còn đáng sợ hơn gấp bội.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, môi trường này không tốt cho Nina chút nào.
Đây là một vấn đề mà tôi muốn thảo luận với cô ấy kể cả khi phải sử dụng〖Hóa nhân thuật〗và〖Thần giao cách cảm〗của thỏ banh cùng lúc.
……………..
Ồ, tôi đã có thể nhìn thấy vùng biển từ xa… Không! Chẳng phải nó quá nhỏ để được gọi là biển sao?
Tôi có thể nhìn thấy màu xanh bao phủ xung quanh nó! Cái gì? Một cái hồ ngay chính giữa sa mạc à?
Nó không quá lớn, cỡ tầm vừa vừa.
Xung quanh bờ hồ là đám cỏ xanh um tùm cùng những bông hoa tươi sáng đủ màu sắc.
Nơi này chẳng phải thiên đường hay sao?
Ngay tại đó, trụ sở mới của chúng tôi đã được quyết định!
“Gurua! guruaa!”
Tràn đầy hứng khởi, tôi vô thức quay đầu lại hét to về phía Nina và thỏ banh đang ở phía sau.
“Nyaa!”
Nina hốt hoảng ngã nhào xuống, thỏ banh đang ngái ngủ cũng giật mình tỉnh dậy và lấy đôi tai đỡ lại tư thế của Nina theo phản xạ.
Thỏ banh nhìn về phía tôi với ánh mắt hình viên đạn.
Xi…xin lỗi nhé… tao hơi bị phấn khích.
Nhưng này, nhìn về phía trước kìa!
Có một cái hồ, là một cái hồ đó! Mau mau tới xem nó thôi!.