: Cơn Thịnh Nộ
Cô bạn nhận cốc nước từ Koren.
Nhìn xung quanh như đang gặp rắc rối gì đó, rồi chăm chăm nhìn vào bóng hình của mình phản chiếu trên mặt nước.
T- Trời, uống cho nhanh đi.
Đừng bảo là không biết cách sử dụng nhé?
Cứ đặt nó lên môi rồi nghiêng vào.
Không có yêu cầu cao siêu gì đâu.
“! Cô không muốn uống ư?”
Thấy lâu, Yarg hỏi.
Tôi thấy gương mặt cô nàng căng thẳng khi đưa cốc lên.
Không cần phải thể hiện phức tạp làm gì…
Cô ấy đưa lên trước miệng trước khi nuốt trọn xuống cổ.
Một ít nước đổ lên người và mặt, nhưng tổng thể cũng đúng chuẩn rồi.
Suýt tý nữa, nhưng không giống điều tôi nghĩ tới trong đầu.
Đúng ra cô hãy thực hiện chậm rãi một chút.
Yarg mở to mắt kinh ngạc.
Nè, đừng có phơi bày mấy cái biểu hiện kỳ… cục?
Chờ đã?!
Bỗng dưng cổ họng chúng tôi nóng rát.
Ý thức chao đảo.
“Gah, gaah!”
Cô bạn ngã quỵ xuống vì cơn đau đớn.
【Cấp độ Kỹ năng kháng 〖Kháng độc〗đã tăng từ lên 】
【Cấp độ Kỹ năng kháng 〖Kháng tê liệt〗đã tăng từ lên 】
Tôi không muốn quan tâm đến chúng lúc này!
Khốn khϊếp!
Lũ man rợ này đánh thuốc chúng tôi!
Dù đã đề phòng nhưng vẫn không qua khỏi tâm địa của lão Nagrom.
“Trời! Cho ả nôn ra nhanh! Mau lấy nước tới đây!”
Nụ cười đê tiện của Nagrom biến mất, gân máu nổi cộm trên trán.
“Cô ta uống cạn hết!”, Yarg gào lên kinh hãi.
“Koren, cô đổ vào bao nhiêu độc Morz vậy hả?”
“T- Tám phần…”, Koren đáp lại ấp úng.
Nghe vậy gương mặt Nagrom nóng bừng lên.
“Ngươi định đi săn Abyss hay sao? Ả là cống phẩm quý để dâng cho Manticore đó! Lỡ ả chết thì ngươi định làm thế nào?!”
“N- Nhưng, thường họ hớp một ngụm rồi bị nôn ra ngay…”
! Quả nhiên bọn người này có liên quan tới Manticore.
Nagrom vẫn giận dữ ra lệnh cho một cô gái khác.
“Taana, làm ra thuốc giải thật mạnh! Mặc kệ di chứng đi nữa! Chỉ cần ả không chết là được!”
“V- Vâng!”
Người phụ nữ tên Taana chạy ngay vào căn phòng kế bên.
Yarg đỡ cô bạn lên rồi nhồi ngón tay vào họng.
“Mẹ nó! Cô ta phải nhả ra, không thì…”
Theo phản ứng cảm thấy dị vật, cô ấy cắn chặt lại.
“Gyaaaaah! Ngón tay của tôi!”
Yarg lăn lộn dưới sàn ôm lấy bàn tay phải.
“Không có thời gian loay hoay nữa đâu! Ả nôn ra chưa?!”
“Không được, cô ta cắn đứt mất rồi!”
Quỳ dưới đất, Yarg nhìn lại bàn tay bị cắn cụt, như thế muốn òa khóc bất kỳ lúc nào.
“Vô lý! Con người làm sao đủ sức cắn đứt ngón t…”
Cô bạn của tôi đứng dậy lườm lấy Nagrom sắc lạnh.
Lão ta hoàn toàn sốc.
“N, Nó! Chết tiệt! Nó là một đứa bán nhân!”
Nagrom rút lấy cây thương treo trên tường chĩa vào cô bạn.
“Đừng hòng đùa với ta! Ngươi sẽ chết!”
Cô ấy vung cánh tay, hai vết cào lớn hiện ra bên dưới sàn gần chân.
Nagrom tỏ ra nao núng, rồi nhanh chóng tái sắc và sụi lơ.
Yarg lấy lại sự bình tĩnh, cầm vũ khí bên tay trái để luồn qua cạnh hông của cô bạn.
“Yarg, đừng manh động! Con khốn này mạnh lắm!”, Nagrom hét lên.
Yarg cũng lấy làm do dự, để mất tư thế.
Không bỏ qua cơ hội, cô bạn của tôi nhảy lên.
Vừa đề phòng Nagrom và xoay người về Yarg, cô ấy tung ra một đòn đá mạnh mẽ.
Yarg dùng cây thương đỡ lấy, nhưng vì chỉ sử dụng được một tay nên nó bị đánh văng ra.
Anh ta làm chệch đòn đánh trúng vào vai phải, ngã đập vào tường.
“Chỉ thế thôi ư? Có vẻ tôi vẫn chưa quen với cơ thể này.
”
Khi đáp xuống, cô nàng co duỗi cánh tay để kiểm tra lại.
Rồi quay mắt đến Yarg, chuẩn bị tấn công.
Nghiêm túc chứ, sao lại xảy ra chuyện thế này?
Dừng lại! Chỉ giây lát thôi! Ngừng lại đi bạn của tôi!
Chờ một chút!
「Ah?! Chẳng phải anh đã quá ngây thơ rồi sao?」
Không, nếu còn tiếp tục sẽ gây nên trận chiến giữa hai ngôi làng!
「Chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn, không thành vấn đề!」
Hay là chúng ta cứ việc rời khỏi đây là được?!
Sau khi thông báo cho ngôi làng Long thần, chúng ta sẽ trở lại đây…
Không được, trong thời gian đó sẽ đánh động con Manticore.
Ai biết bao nhiêu người sẽ phải chết nữa.
! Khi nãy Nagrom nói chúng tôi sẽ được dùng để dâng cúng cho nó.
Hay cứ để bị bắt rồi họ sẽ dẫn chúng ta đến thẳng chỗ nó.
Này bạn của tôi… dù biết cô rất tức giận, không có phiền nếu giả vờ ngất xỉu chứ?
Làm như chất độc mới vừa phát tác.
「! Thật hả?」
Dù chỉ vô tình, nhưng chính tôi là người dẫn dắt con Manticore đó đến đây…
Phải chi tôi giải quyết êm xuôi thì họ không cần phải hiến tế người vô tội.
Van xin cô, tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện.
“! Chậc.
”
Cô ấy tắc lưỡi rồi ngã gục xuống.
“C- Cuối cùng thuốc độc đã hiệu nghiệm! ”, Nagrom thở phào hạ vũ khí.
“Ta đoán liều lượng cỡ đó đã đủ.
Nếu không thể áp chế được sức mạnh của ả thì chúng ta chết chắc rồi.
”
Như thể chuẩn bị tâm lý cho một trận chiến sinh tử, Yarg bừng to mắt thở gấp.
Nhưng sau khi thấy cô ấy không còn động đậy, anh ta dựa vào tường, giữ chặt lấy bàn tay đang tuôn máu của mình.
.
: Vật Tế Sống
Nagrom trói cô bạn đang vờ bất tỉnh của tôi như đòn bánh tét.
Cô ấy như muốn nhai sống lão.
“...Tôi không biết thế này liệu có ổn chưa?”, Yarg tỏ ra lo lắng.
“Đây là dây thừng lấy từ Grafant.
Sẽ… không sao.
Dù ả là một bán nhân nhưng cũng giống con người chúng ta mà thôi.”, Nagrom đáp cũng như tự trấn an bản thân.
Tôi không biết Grafant là gì, chắc là một loại quái thú.
Nghe được lời của Nagrom, cô bạn thử dồn sức vào cánh tay.
Sợi dây nới căng ra.
Cô ấy nhắn rằng không thành vấn đề…
K- Khoan hãy xé đứt nó.
“Nhưng… uống phải nhiều độc Morz mà vẫn còn khỏe thế kia thì thật…”
“...Chỉ là khả năng kháng độc của nó hơi mạnh mà thôi.
Bố ta từng bảo với thể lực của chúng, lũ bán nhân có khi còn khó bắt hơn cả quái thú.”
Lúc này ánh mắt của cô nàng nhìn lấy Yarg.
Vì chia sẻ cùng một giác quan nên tôi không nhìn ra được bản thân, nhưng tôi có thể cảm nhận gương mặt buồn bã của cô ấy.
Bị trông thấy, Yarg chỉ lặng lẽ quay mặt đi.
Anh ta cố tình tránh mặt, lương tâm có chút ray rứt.
“...Ngài Nagrom, nếu chúng ta hiến tế cô gái hung tợn này, phải chăng sẽ khiến Manticore bị thương ? Nếu lỡ gây xúc phạm chúng ta sẽ bị đặt thêm những yêu cầu khác thì sao.”
“Trói chặt ả lại rồi, mọi việc sẽ tốt đẹp.”
Quả nhiên họ muốn nguôi giận con Manticore.
Nghe qua câu chuyện, tôi đoán nó sẽ không tấn công con người bừa bãi, nhưng thay vào đó phải cung phụng cho nó thường xuyên.
Phải rồi, tôi đã thấy hơi lạ khi con Manticore trú ngụ trong ngôi đền Long thần.
Đứa bé mà tôi cứu có mang mặt nạ.
Tôi nghĩ rằng cả bộ tộc Lithovar đều đeo nó, nhưng hóa ra chỉ có hai người được cứu và nhóm mang cống phẩm đến cho tôi.
Tôi tưởng mặt nạ có ý nghĩa nào đó với Long thần, nhưng không giải thích được việc họ phải đeo…
Dù không chắc chắn nhưng có lẽ nào nó dành cho những người bị hiến tế?
Nếu ngôi làng này phải phục vụ Manticore thì những ngôi làng khác cũng phải làm điều tương tự sẽ không lạ.
Nếu vậy thì Aro… đã bị hiến tế.
Khiến cho một người mẹ mất con.
Thật đau lòng khi ngôi làng biểu quyết con của bạn sẽ phải dâng cúng cho quái thú man rợ.
Manticore chỉ xem con người như món ăn hảo hạng.
Để nó tự tung tự tác thì một ngôi làng quy mô cỡ này dần thưa thớt là chuyện hiển nhiên.
Thảo nào nó chỉ toàn thích ăn thịt trẻ em.
Thế nhưng điều đó sẽ kết thúc trong hôm nay.
Chúng tôi sẽ xuất hiện trước mặt, vô hiệu 〖Hóa nhân thuật〗 rồi cắn nó đến chết.
“...Gaaa.”
Cô bạn của tôi khẽ tiếng nghiến răng...
Tôi hiểu cảm giác của cô mà, nhưng hãy cố nhịn.
Gợi lại ký ức kinh khủng, Yarg nắm chặt lấy tay phải.
“Này Yarg, hay để ta phái người khác cho?”
“K- Không cần, chính tôi là người đã dẫn cô ấy đến đây.”
Tay phải của Yarg đang băng bó…
Những ngón tay đó sẽ không mọc trở lại.
Kỹ năng 〖Hồi sức〗 làm được chỉ là cầm máu và tăng nhanh khả năng tự chữa lành.
Chúng tôi khó chịu quá rồi này, nhanh mang đến chỗ Manticore đi.
Yarg bước vào phòng trong rồi trở lại với một bao tải cỡ lớn, một cái vòng và mặt nạ hình thú.
Anh định che gương mặt chúng tôi bằng thứ đó ư?
Cực kỳ hoàn hảo.
Anh ta đến đeo vào cho cô bạn, tiếng nghiến răng cào cấu vang lên.
Tuy lưỡng lự đôi chút nhưng anh ấy vẫn tiếp tục.
Sau đó đặt cô bạn bỏ vào bao.
Vấn đề tôi đang quan tâm là thời gian.
〖Hóa nhân thuật〗 còn lại khoảng ba mươi phút là cùng.
Nếu họ không khởi hành ngay là cả một vấn đề.
Lỡ mà cận kề hết hiệu lực chúng tôi phải nghĩ cách thoát ra ngay.
Yarg vác cô ấy lên đi ra ngoài.
Khi đó tôi còn nghe tiếng mọi người xung quanh nói chuyện.
Nhưng sau một khoảng chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân của Yarg.
Hy vọng đã gần tới chỗ của con Manticore.
“Hey Tatark, là tôi.”
Yarg dừng lại gọi ai đó.
“Cậu Yarg… Kia là ai vậy?”
Có tiếng đáp lại.
Dù câu nói mang vẻ kính trọng nhưng lại trầm, khiến tôi nghĩ anh ta đã lớn tuổi.
“Một vị lữ khách.
Cô ấy là bán nhân, có sức mạnh rất đáng sợ vậy nên chúng tôi mới trói lại.”
Cuối cùng chúng tôi đã đến nơi.
Không chừng sẽ phải chiến đấu với nó mà không còn chút MP nào.
Thật không may, nhưng vẫn có cơ hội giành chiến thắng nếu nỗ lực hết sức.
“Còn những đứa trẻ khác… Dây trói sẽ không bị vụt ra chứ?”
“Là dây buộc thuần phục quái thú.
Nagrom trói lại rất chặt.
Yếu đuối thế kia tôi không nghĩ họ đủ sức tháo ra được.”
“...Kể cũng phải.”
Hở, còn vật hiến tế khác sao?
Lúc tôi suy nghĩ về cuộc đàm thoại, cái bao được đặt xuống đất.
Cả Yarg và Tatark cùng kéo cô bạn ra.
Tôi đã có thể nhìn thấy xung quanh.
Trước mắt là một sườn núi trải rộng.
Giữa khoảng trống giữa các khối đá có cây cối mọc ra.
Quả thật, Tatark lớn tuổi hơn Yarg.
Hơi khó xác định, nhưng chắc chỉ khoảng ba mươi.
Gò má gầy, thân hình ốm và nước da kém sắc khiến tôi nghĩ anh ta trông già đi.
Hiểu rõ khu vực, họ nhấc một tảng đá lên.
Bên dưới có một cái hố.
Tatark nhìn vào đó rồi lắc đầu sầu khổ.
“Là một người ngoại tộc, ngài Nagrom bảo đây là công việc thích hợp, nhưng tôi không nghĩ anh muốn đảm nhận việc trông chừng số cống vật.
Liệu có cần tôi nói lại cho ngài ấy giúp không?”, Yarg hỏi Tatark.
“K- Không phải thế.
Cứ giao cho tôi.”
Yarg nhìn Tatark có vẻ nghĩ ngợi, nhưng rồi trở lại chỗ chúng tôi.
Anh ta ôm cô bạn lên đặt vào hố.
“Người lữ khách.
Nếu cô muốn thù ghét chúng tôi, cứ vi…”
“Peh”
Cô nàng nhổ vào mặt Yarg trước khi tự nhảy xuống hố.
Chỉ sâu chừng hai mét.
Với sức lực của chúng tôi dù đang bị giới hạn cũng không thành vấn đề.
Mà này bạn tôi… dù tôi không nói đó là cư xử xấu, nhưng…
“Sao? Có gì cần than phiền nữa hả?”
À không…
Tôi nên cảm ơn cô về tất cả mọi chuyện.
Cô đã biết kiềm chế.
Không thể tin cô luôn thực hiện đúng mong muốn của tôi như vậy.
Cô bạn quan sát xung quanh.
Chúng tôi ở bên trong một cái hang rộng, trần hang cao hơn hẳn lối đi xuống.
Dù không đồng đều nhưng trung bình khoảng ba mét.
Toàn bộ bằng đá nhưng vẫn có vài lỗ hổng cho ánh sáng loe lói vào nên không phải hoàn toàn tối.
...Sâu bên trong, tôi nhận ra mười đứa bé gái.
Độ tuổi từ sáu đến mười.
Qua ngoại hình, không đâu khác là tộc Lithovar.
Rải rác xung quanh là mặt nạ.
Vẫn có đứa trẻ đeo nó.
Tất cả đều buồn thảm, túm tụm trên một tấm thảm ở góc hang.
Dù nhận ra chúng tôi, đám nhóc không tỏ ra sự quan tâm.
“...Ô quao.
Đây là nơi nào vậy?”
Cô bạn hô lên.
Sau vài giây, một đứa trẻ trong số họ ngửa lên nhìn chúng tôi.
“Chị cũng bị mang đến đây làm cống phẩm ạ?”
“Bị mang? Sai rồi, chị tự mình tới ấy chứ.”
“...Thật sao?”
Cô nàng đáp rồi lắc người.
Chiếc mặt nạ rơi xuống.
Cô nhóc nghiêng đầu nhưng không nói gì nữa.
...Không phải điều tôi hy vọng.
Con Manticore không có ở đây.
Chỉ là một nơi giam giữ số vật tế.
Chúng tôi sắp hết thời gian giữ nhân dạng rồi.
Nếu chỉ có mỗi bản thân ở đây thì còn hóa lại thành rồng để hồi chút MP, nhưng có mặt con người thì hơi khó.
Hay là cứ cởi trói rồi nhảy ra luôn?
...Như thế thì chúng tôi sẽ không biết được nơi ở của Manticore, dù có thể tìm kiếm sau nhưng lỡ bắt gặp sư tế của ngôi làng này thì phiền.
Ngoài ra cơ hội gây đòn bất ngờ coi như bỏ mất.
Nhưng khả năng nó đến đây trong ba mươi phút sắp tới thật nhỏ nhoi..