Umukahime bước tới chỗ xác con ruồi rồi dùng xúc tu nhấc nó lên.
“...Sương mù của ta ở đây dày đặc, việc một con quái lẻn vào đây là điều bất thường, có lẽ… nó đã nghe thấy tiếng động từ trận chiến của ngươi.
Nó không phải chủng loài quái thú ở đây.
Ngươi biết nó chứ?”
Tôi gật đầu.
Thằn lằn đen cũng ái ngại chăm chú con ruồi chết.
Chắc nó đang hồi tưởng lại màn rượt đuổi tuyệt vọng khỏi Beelzebub.
「Nó có mặt ở đây là vì tôi.
Đó là Thánh nhân ở hiện tại, Lilixira」
“〖Chư hầu thánh linh〗...”
Umukahime lẩm bẩm với vẻ khó chịu.
Có lẽ cô ấy đã từng chiến đấu bên cạnh Alchimia đối phó với kỹ năng đó của Thánh nhân.
「Umukahime, cô có phiền giúp tôi một tay không? Bất kỳ sự hỗ trợ nào từ cô cũng làm tôi cảm thấy yên tâm」
Cô ấy là quái thú hạng A+ cấp tối đa.
Vượt xa cả Atlach-Nacha lẫn Aro về chỉ số và kinh nghiệm tham chiến.
Hơn nữa với khả năng tự do điều khiển sương mù, cô ấy có thể khiến bên phía Lilixira gặp bất lợi đáng kể.
「Chúng ta có cùng chí hướng.
Cô muốn đánh bại Thần ngôn đúng chứ? Thêm vào đó sẽ rất tệ nếu Lilixira sống sót và trở thành nhân tố kích hoạt để hồi sinh Foren.
Phải không?」
Đáng lẽ cô ta không có lý do để từ chối.
Nhưng Umukahime khẽ lắc đầu.
“Thứ lỗi, nhưng ta sẽ không tham gia vào trận chiến này.”
「...Tại sao vậy?」
Tôi thủ sẵn chân trước.
Đây không phải tình huống mà tôi có thể cho cô ta bỏ đi mà không nêu rõ.
Tùy thuộc vào câu trả lời mà tôi không ngần ngại vung chân về phía cô ta.
“Nếu Thánh nhân có thể mạnh hơn ngươi thì vốn đã chẳng hy vọng làm gì.
Ta nhận lệnh là không được giúp đỡ.”
Tôi bừng to mắt lườm cô ta.
「Một cái cớ vô lý.
Tôi chiến đấu vì mạng sống của bạn bè tôi tại đây」
Xúc tu vươn ra sau lưng cô ấy sẵn sàng chống lại tôi.
“Cả với ta nữa.
Sự sống của đồng đội và chủ nhân ta đang bị đe dọa.
Họ đã chờ đợi năm trăm năm ở thế giới bên kia, tin rằng một ngày sẽ có ai đó tiêu diệt được Thần ngôn.
May mắn là ta đã đọc được di chúc của ngài ấy.
Nếu thế hệ này không xứng đáng thì ta sẽ chờ thêm năm trăm năm nữa để báo tin cho vị Anh hùng kế nhiệm.”
Umukahime đáp lại, hoàn toàn bất động.
Cô ta thật sự nghiêm túc vào lúc này ư…?
Nếu Lilixira chiến thắng và cấp độ 〖Hệ tham chiếu Laplace〗 của ả tăng lên, Thần ngôn có thể thành công trong việc giải phóng Foren hoặc dữ liệu thu thập được từ ả ta có thể được tận dụng để làm nền tảng trong chu trình tiếp theo.
「Đối với cô, phần thắng dành cho Lilixira sẽ trở nên rất thê thảm, đúng chứ?」
“Ta cam đoan những kẻ cuồng tín không bao giờ chiến thắng.
Nhưng quá trình này có lẽ đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong suốt hàng chục nghìn năm.
Chẳng có cách nào để biết được kế hoạch của Thần ngôn đã tiến triển tới đâu.
Vì thế ta đánh cược rằng sẽ còn một thời điểm khác.”
…Cô ta nói điều đó thư thái quá nhỉ.
Còn với chúng tôi thời gian này là tất cả.
“Ta tuy mạnh mẽ, nhưng không bằng ngươi.
Nếu tham dự vào trận chiến lần này, ta có thể dễ dàng mất mạng.
Nếu chống lại Thần ngôn thì khác, chứ ta sẽ không dính líu với Thánh nhân.
Là thuộc hạ cuối cùng của chủ nhân, ta có nghĩa vụ phải nhìn thấy được công cuộc trả thù của ngài ấy.”
…Tôi đã đánh bại Shub-Niggurath và Chiến sĩ đất sét theo đúng những gì Alchimia chuẩn bị.
Có lẽ tôi đã nhìn nhận quá sâu vào vấn đề này, nhưng chắc họ chỉ dành mục đích trở thành điểm kinh nghiệm cho tôi.
Dù thế nào đi nữa, họ đã chờ đợi với quyết tâm đó hàng trăm năm cho một người có thể hạ gục Thần ngôn.
Thế nên trút giận khi cô ta không chịu giúp đỡ là cũng trách nhầm rồi.
Với lại tôi sợ cô ấy sẽ kháng cự ngay cả khi tôi dọa gϊếŧ.
「...Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã ép buộc cô.
Cô có phiền giữ lại màn sương mù như thế này được không?」
“Cảm ơn vì đã lắng nghe.
Ta sẽ duy trì lớp sương.
Ta mong muốn mảnh đất ở nơi này không bị tán phá quá nhiều.
Nếu cần thiết, ta không ngại làm nó suy yếu giúp ngươi, bộ không muốn sao?”
Tôi gật đầu.
Sương mù không ảnh hưởng gì đến tôi và Aro.
Hơn nữa tôi đã quen với nó.
Nó sẽ cản trở bên phía Lilixira hơn so với bọn tôi.
Chúng tôi xuống núi và quay trở về hang động.
Aro bày trí bữa ăn cho chúng tôi từ thịt Fenrir phơi khô và Cây khoai ma Troll với tâm trạng bồn chồn.
Sau trận chiến với Shub-Niggurath, cấp độ của nhóm là:
Aro: 【Cấp độ: /】 lên 【Cấp độ: /】
Atlach-nacha: 【Cấp độ: /】 lên 【Cấp độ: /】
Mộc quái: 【Cấp độ: /】 lên 【Cấp độ: /】
Thằn lằn đen: 【Cấp độ: /】 lên 【Cấp độ: /】
Cụ Magiatite: 【Cấp độ: /】 lên 【Cấp độ: /】
Hiệu quả nhờ 〖Ân huệ của Quỷ vương〗 quả thật rất đáng kể.
Aro chỉ cách cấp độ tối đa vài bước nữa.
Nhưng vì yêu cầu phải săn được vài Fenrir tương đối và chúng tôi không biết khi nào Lilixira sẽ tấn công, nên tôi quyết định tốt hơn nên nghỉ ngơi hết ngày hôm nay.
“Ta thường cảm thấy mình không thuộc về vùng đất của con người và cuộc sống có phần vô nghĩa.
Nhưng có mọi người ở đây, ta giống như đang ở nhà.”
Volk mở lời khi ngấu nghiến những miếng thịt.
Giọng anh ấy tuy hài lòng nhưng có chút cô đơn.
「...Sẽ thật tốt nếu chúng ta không mất đi bất cứ ai」
Cụ Magiatite ở hình dạng thanh kiếm trên tay Volk đáp lại, như thể đoán được phần nào ẩn ý sau những lời nói của anh ta.
…Đó là hy vọng.
May thay, chúng tôi đã có nhiều thời gian chuẩn bị.
Nhưng đồng nghĩa là Lilixira cũng thế.
Không chắc ả sẽ toan tính gì.
Tôi không thể cam đoan tất cả mọi người sẽ an toàn.
“...Kishii.”
Thằn lằn đen nhìn tôi lo lắng.
Không sao đâu.
Với sức mạnh hiện tại, tao có thể áp đảo ngay trước cả một kẻ như Beelzebub.
Khi đã đánh bại chúng, chúng ta hãy sống thư thả đôi chút.
À phải rồi nhỉ, tôi gần như quên mất, có lẽ cũng nên trở về thăm lũ khỉ đàn em.
「Đây này sư muội Atlach-Nacha, tôi mang cho em một ít!」
“......Gì chứ?”
Mộc quái treo một khối thịt to tướng đưa về phía Atlach-Nacha.
Bé nhện đáp lại bằng một câu hỏi, sự nghi ngờ và không hài lòng lẫn lộn trong giọng nói.
Phản ứng như thế cũng đúng.
Tôi cảm nhận được sự bối rối qua chiếc mặt nạ của bé nó.
Có ai đó chọc vào chân mình, nhìn xuống thấy Aro đang quan sát họ, mặt đỏ ửng.
“Giờ Atlach-Nacha đã trở nên xinh đẹp, chẳng lẽ Mộc quái đã trúng tia sét tình yêu rồi…?”
Nó có xinh đẹp không á…?
Anh chỉ thấy mỗi cái mặt nạ nên khó mà đánh giá được.
Có vẻ họ vừa mới cãi nhau, tôi chẳng biết cái gì gây ra điều đó nữa?
Khoan, không đời nào, bộ Mộc quái vẫn còn mộng tưởng về lời khen trước đó của Atlach-Nacha ư? (Trans: ông anh vất vả lắm :v)
Còn bé nhện thì hoàn toàn quên sạch rồi.
—
Xin lỗi nhưng anh không nghĩ chú sẽ có được mấy đứa con mộc nhện đâu.
Ý anh là, một cái cây thì làm sao có BEEP để mà BEEP được, mà cho dù bé nhện có BEEP BEEP BEEP BEEP BEEP thì cái gia đình này nó thành BEEP mất!.