“Hơn nữa em còn có thể cho cậu chủ biết chuyện gì đang diễn ra ngay cả khoảng cách xa.”
Ngon lành như thế luôn hả…?
Bé nhện có kỹ năng như vậy thật ư?
Khi tôi còn đang cố vò đầu suy nghĩ thì Atlach-Nacha bước đến xòe tay ra.
Chẳng biết thứ gì bên trong, tôi vươn đầu tới nhìn.
Những búi tơ màu tím cuộn trong lòng bàn tay, kết thành ba con nhện bé tý tẹo giống như thú nhồi bông…
Trùi ui, đáng yêu quá nhể.
Chờ cái, kỹ năng này là…
【Kỹ năng cơ bản 〖Kén Doppel〗】
【Tạo ra thân thể nhân bản từ tơ nhện】
【Kích cỡ và chỉ số của chúng phụ thuộc vào lượng MP được dung nạp】
【Ngoài ra còn yêu cầu cung cấp MP liên tục để duy trì】
Kỹ năng mà bé nhện nhận được khi tiến hóa.
Vậy ra đây là tác dụng của nó.
Lần đầu tiên tôi mới thấy được sử dụng.
Trông có vẻ mạnh và tiện lợi đấy.
「...Thế chúng dành cho việc gì vậy?」
Atlach-Nacha tỏ vẻ khinh bỉ.
N- Nó đang chế nhạo tôi hả…?
Bé nó chỉ ngón tay, cả ba con nhện đồ chơi phóng người bám lên cạnh sườn tôi.
Toàn bộ hai mươi bốn cái chân cứ cọ cọ.
Á- Há há, nhột quá!
「Đ- Đáng ghét!」
Mộc quái như cũng đang lầm bầm gì đó, nhưng tôi sẽ giả vờ như không nghe vậy.
“Với kích cỡ này, chúng sẽ không tốn nhiều ma lực.
Nếu kẻ thù kéo đến, em sẽ làm một con biến mất.
Nếu tình hình thay đổi và em cần ngài đến giúp, em sẽ làm biến mất hai con.”
「H- Hiểu rồi…」
Bé nhện tỏ ra rất khôn khéo trong cách nói chuyện…
Hay đúng hơn là nó không chỉ lanh lợi thôi nhỉ?
「Thế còn con thứ ba?」
“...Em chưa nghĩ ra.
Nó không cần đến.”
「Cả ba con bò trên người anh mày cù lét một hồi lòi c quá, lấy bớt một con xuống được không?!」
Atlach-Nacha mặc kệ tôi rồi bắt đầu đi về hướng của Lilixira.
R- Rõ ràng nó nghe tôi nói mà…!
Không thèm lấy con thứ ba xuống thật luôn hả trời?!
「N- Này! Atlach-Nacha!」
Tôi khăng khăng gọi bằng 〖Thần giao cách cảm〗, và bé nó khẽ nghiêng mặt nạ về phía tôi.
Tôi có ý nhờ nó loại bỏ con nhện đồ chơi thứ ba đi, nhưng cuối cùng lại thốt lên câu khác.
「...Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy quay trở về ngay lập tức! Tuyệt đối đừng có gắng sức! Nhóc mà không giữ mạng thì cả nhóm chẳng lấy được thông tin nào đâu đó!」
Bé nó khẽ gật đầu rồi tiến bước.
“Long thần, có cần em gỡ nó ra giúp không?”
Aro cứ loay hoay phía trước tôi.
Tôi lắc đầu.
「...Không cần, tuy bé nhện không nhắc tới, nhưng chắc chắn là có biến khi cả ba con đều biến mất.
Nghĩa là bé ấy đã chết.
Con thứ ba là để phòng ngừa.」
Aro mở to mắt quay mặt về trước.
Atlach-Nacha đã khuất bóng giữa màn sương.
“...Chúng chắc chắn sẽ chọn cách thẳng tiến tấn công chúng ta.
Cho dù có phát hiện cô nhóc đang do thám thì ta không nghĩ chúng có thời gian để gϊếŧ hại nhóc ấy.”
Volk lên tiếng.
Tôi hiểu những gì mà anh nói.
Nhưng Lilixira không phải là loại người dễ đoán.
Ả chẳng còn giống con người hay quái thú.
Một kẻ quá tàn độc để thuộc về bất kỳ bên nào.
Tôi không thể đảm bảo ả sẽ không nghiền nát Atlach-Nacha trước tiên để khiến tôi cảm thấy bất an.
Sau một lúc, chúng tôi chuẩn bị tâm lý.
Tôi có thể khẳng định chúng vẫn còn ở đó qua cảm giác ngứa ngáy, nhưng cứ mỗi giây trôi qua, tôi liếc nhìn xuống đám nhện nhân bản bên dưới ngực.
Anh cầu nguyện cho nhóc… đừng để mất mạng nhé, Atlach-Nacha…!
Anh không muốn phải phải hy sinh ai nữa.
Bỗng nhiên tôi phát hiện một tín hiệu quen thuộc nằm ngoài tầm bao quát toàn lực của 〖Cảm quan〗.
「Đây là… một con ruồi khác của Beelzebub?」
Làm thế nào mà…?
“...Có lẽ là để kiểm tra chúng ta trước khi tấn công, để xem chúng ta đã di dời chưa.
Xem ra Thánh nhân không còn xa nữa.”
Tôi gật đầu đáp lại ý kiến của Volk.
Vậy là rõ rồi.
Aro nheo mắt ghé sát lại gần mặt tôi.
“...Với ma thuật của Long thần, liệu chúng ta có thể làm gì đánh lừa con ruồi đó được không?”
Đánh lừa nó à…?
H- Hiểu rồi, nếu nó nhận phải thông tin giả thì sẽ đánh lạc hướng được Lilixira.
…Mà khoan, có lợi gì khi thực hiện cách đó không?
Nếu khiến cho kẻ thù nghĩ rằng bọn tôi không có ở đây và làm chúng thay đổi hướng đi, thì xem như đã tự phá bỏ mục đích việc chúng tôi đợi ở đây rồi.
Sẽ rất tệ nếu tôi không biết được ả sẽ đi đâu.
“Anh có cách nào để chúng không đổi hướng được không?”
「N- Nghĩ ra rồi!」
Tôi có thể khiến chúng lầm tưởng bọn tôi ở xa hơn nữa, nhóm của Lilixira sẽ đi ngang qua đây mà không hề phòng bị.
Điều đó cũng làm cho Beelzebub khó mà tung ra 〖Giông tố của Ruồi vương〗 một cách hoàn hảo.
Bởi sức công phá và phạm vi rộng của nó dù gì cũng chỉ có tác dụng sau khi sử dụng 〖Hấp khí〗.
「Mọi người hãy lùi lại và nấp ở trong hang một lúc!」
Họ liền chạy vào bên trong khi nghe tôi nói.
Kích cỡ thông thường của Mộc quái quá to tướng để lẩn trốn, nên tôi bắt nó chuyển sang hình thái chim cánh cụt của 〖Mộc thần hóa〗.
Rồi tôi dùng 〖Long gương〗 biến thành 〖Rồng sơ sinh〗, lấy 〖Ảo ảnh〗 che đậy bản thân và dựng một cái bóng 〖Oneiros〗 ở xa phía sau chúng tôi.
Quy mô lớn đến mức trông hơi thiếu tự nhiên, nhưng nòi giống của Beelzebub không có chỉ số ma thuật cao.
Nó sẽ không thể nhận ra điều gì bất thường.
Một lúc lâu, nó xuất hiện.
Sau khi bay lòng vòng với vẻ bối rối, dường như nó đã phát hiện ra cái bóng phía xa và bay về hướng đó.
…Đã thành công chưa?
Vấn đề là Lilixira sẽ nhận định thông tin như thế nào mà thôi.
Tôi thật sự không muốn đấu trí với cô ả.
Giờ nghĩ lại, những đối thủ mà tôi đã từng giao tranh - tên anh hùng, Tolman, con Slime - đều có những mục tiêu và bước hành động đơn giản nên tôi có thể dễ dàng đoán được chúng.
Riêng Lilixira thì khác.
Tôi hoàn toàn không biết được ả đang nghĩ gì.
Ngay khi tôi liều mình dẫn dụ Mục nát rời xa khỏi thủ đô hoàng gia thì ả lại cử Beelzebub đến để gϊếŧ tôi.
Lúc đó tôi cảm thấy sốc nhiều hơn tức giận, và khi trải qua chuyện đó, tôi không cảm thấy gì ngoài sự ghê tởm khi có một con người lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.
Thành thật mà nói, việc hình dung ra những gì mà cô ta đang lên kế hoạch vẫn khiến tôi kinh hoàng..