.
Mỗi ngày tôi đều xem tài liệu về Chu Trạch Bắc mà rục rà rục rịch.
Nhưng người như anh không phải là người mà tôi có thể tiếp xúc được.
Tháng ngày cứ vậy trôi qua, tôi vẫn sống dưới bóng mờ của Chu Lỵ Lỵ và Trần Gia Nam.
Mấy ngày sau, tôi nghe nói Chu Lỵ Lỵ và Trần Gia Nam cãi vã.
Chu Lỵ Lỵ nổi cáu xong thì kéo tôi đi dạo phố.
Nói là đi dạo phố với cô ta, thực chất là cô ta chịu trách nhiệm mua đồ, còn tôi thì làm culi miễn phí.
Đi dạo được một hồi, đột nhiên cô ta đưa tôi tới tiệm thuốc mua thuốc cho cô ta.
"Cậu mua cái đó làm gì?"
"Trần Gia Nam là đồ khốn, tối qua hắn không..."
Tôi:...
Nhất thời tôi cũng không biết cô ta đáng trách hơn hay là đáng thương nhiều hơn nữa.
Tôi tới tiệm thuốc, cô ta đứng đợi ở bên ngoài.
Không ngờ lúc tôi cầm hộp thuốc chuẩn bị tính tiền thì lại gặp được người "sáng mong chiều đợi" kia.
Chu Trạch Bắc.
Một tay anh ấy cầm điện thoại, một tay cầm một chai giải rượu, cũng tới đây tính tiền.
Tôi cảm thấy mình quá xui rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được anh mà lại gặp vào thời điểm này.
Tôi cố gắng che giấu đồ mà mình muốn mua, nhưng nhân viên bán hàng lại vạch trần tôi không do dự.
"Cô gái à, đây là thuốc tránh thai khẩn cấp giờ, cháu cần cái này phải không?"
Tôi muốn chết thật.
"Vâng ạ." Hoảng loạn trả tiền xong, tôi cầm đồ ra ngoài.
Đi được mấy bước, tôi quay ngược trở lai.
Tôi không muốn cơ hội hiếm có này lại trở thành hiểu lầm.
Lúc anh ấy đi ra, tôi lấy dũng khí muốn giải thích: "Chú ơi, vừa nãy cháu mua cho..."
"Chú hai." Chu Lỵ Lỵ bỗng xuất hiện, vội vàng lấy đồ tôi mua giấu đi: "Chú đừng nói với ai nhé, mẹ cậu ấy mà biết thì sẽ đánh chết cậu ấy mất."
Tôi:?
Tôi còn định nói, Chu Lỵ Lỵ đã nhéo tôi một cái.
Chu Trạch Bắc liếc nhìn tôi, vô cùng bình tĩnh: "Bạn học của cháu à?"
"Vâng ạ."
"Cố mà học cho giỏi đi."
Anh ấy nhắc nhở tôi với tư thái là trưởng bối, lạnh lùng mà xa cách.
Chu Trạch Bắc đi rồi, tôi chất vấn Chu Lỵ Lỵ: "Sao cậu lại nói dối? Để chú hai của cậu hiểu lầm là tôi dùng chứ?"
"Chú hai của mình mà biết thì bố mẹ mình cũng biết, mình sẽ bị đánh chết mất."
"Nhị Nhị tốt, cậu đừng nóng giận, dù sao cậu cũng không thể gặp lại chú hai của mình mà, qua mấy ngày chú ấy sẽ quên thôi."
Được lắm, mấy ngày là quên sao.
Từ bé đến lớn, mỗi lần cô ấy phạm lỗi gì đều đổ hết cho tôi.
"Chu Lỵ Lỵ, không thể lỗi lầm nào của cậu cũng đổ cho tôi được, cậu nghĩ tôi sẽ cứu cậu cả đời sao?"
"Cậu không cứu sao?" Cô ta nhìn tôi chằm chằm.
Cô ta lại cắn vào cái mạng mà tôi nợ cô ta.
.
Sau đó chúng tôi về phòng ngủ, cả đoạn đường tôi đều không nói chuyện với cô ta.
Vừa về phòng, cô ta lại gọi điện thoại khóc nháo uy hiếp với Trần Gia Nam.
Tôi ủ rũ cúi đầu ngồi giường dưới.
Giờ tôi còn nói gì đến chuyện tán Chu Trạch Bắc nữa, chắc anh ấy ghét tôi còn không kịp.
"Bộ đồ này là bản giới hạn phải không?" Một người bạn nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên ban công thì kinh ngạc thốt lên.
"Cái này mấy vạn đấy, cậu không định trả lại cho chú hai của mình à?" Chu Lỵ Lỵ nhìn tôi.
Trong lúc nhất thời, bạn cùng phòng đều nhìn về phía tôi.
"Tôi mới lấy ở tiệm giặt là về, cậu mang về trả cho chú ấy giúp tôi được không?"
"Không được. Chú hai rất thích sạch sẽ, chú ấy ghét nhất bị người khác chạm vào đồ của mình, e là cậu phải tự đi trả đi."
Tôi:....
Chẳng trách hôm đó anh ấy lại nhìn tôi lạnh lùng như vậy, hóa ra là chú ý việc tôi mặc quần áo của anh ấy.
Nhưng mà ngày đó cô ta bảo tôi lên lầu thay quần áo mà.
Tôi lần lữa trong phòng ngủ nửa tiếng rồi cuối cùng cũng nhắm mắt mang quần áo đi, nhân tiện còn xin lỗi.
Biệt thự của Chu Trạch Bắc ở giữa sườn núi, tôi quay đi quay lại nhiều vòng, trời cũng sắp tối rồi.
Đợi trước cửa cả buổi, gõ cửa cũng không có ai.
Lúc tôi đang định đi thì rốt cuộc anh ấy cũng quay lại.
Xe dừng trước cửa, lúc anh ấy bước xuống, bước chân hơi chao đảo.
Nhìn thấy tôi thì cũng thoáng ngẩn ra.
"Có việc gì à?"
"Cháu đến trả quần áo ạ." Không biết tại sao, mỗi lần đứng trước mặt anh tôi đều thấy cạn kiệt vốn từ: "Lần trước là tại cháu, cháu không biết chú thích sạch sẽ nên mới mặc đồ của chú, chú yên tâm, cháu đã mang ra tiệm giặt sạch, không có mùi gì đâu..."
Anh ấy nhìn tôi vài giây: "Đi thôi."
Đi thôi?
Anh vào phòng, một tay cởi cà vạt, sau đó đi về phía sô pha bên kia.
Xem ra anh ấy say lắm rồi, bước đi hơi bất ổn.
Tôi vội đưa tay đỡ anh như phản xạ.
Lúc vừa chạm vào tay anh, cơ thể anh cứng đờ: "Lên lầu hai trước, trong ngăn kéo phòng tôi có mấy thứ, lấy đi."
Tôi còn định hỏi rõ là cái gì, nhưng nhìn anh ấy dựa vào ghế salon nhắm mắt dưỡng thần rồi, tôi ngại phải đánh thức anh ấy.
Tôi đi lên lầu hai, vào phòng của anh, lúc mở ngăn kéo ra, tôi trợn tròn mắt.
Một cái hộp nhỏ vuông vức nằm bên trong.
Là người trưởng thành thì sẽ biết nó là gì.
Trong nháy mắt đó, máu tôi như chảy ngược, cảm giác bị sỉ nhục dâng cao.
Có lẽ đã nhiều năm trôi qua, anh ấy không chỉ không nhớ tôi, mà còn cảm thấy tôi là một người phụ nữ có thể tùy tiện vui đùa?
Tôi tới trả quần áo mà thôi, anh ấy có cần nhục nhã tôi như vậy?
Tôi cầm hộp lao xuống lầu.
"Chú, ý chú là gì?" Tôi cố gắng kiềm chế.
"Sao vậy?" Anh mở mắt ra, có phần không rõ.
"Cháu tới trả quần áo, chứ không phải bán hoa." Tôi ném đồ xuống trước mặt anh: "Với cả thuốc ngày đó cháu mua là mua giúp cho bạn."
Bởi vì nóng ruột, tôi nói năng hơi lộn xộn.
"Bán?" Anh nhíu mày.