VÙNG ĐẤT PHÙ THỦY
� GIỚI PHÉP THUẬT.
PHẦN : THÁM HIỂM KHU RỪNG PHÍA TÂY.
(II). Thời Gian – Xuyên Không.
() Nhi vui sướng chạy loanh quanh hít thở bầu không khí trong lành cho sạch lá phổi, đi theo sau Lan Anh. Anh không hề dừng lại một lúc nào, cứ bước đi, một lát sau... hai người vào một khu rừng thông, tiết trời trở nên rất mát mẻ. Nhi thấy thế lại càng mừng rỡ hơn, còn Lan Anh lại lấy làm lạ:
- Đang mùa xuân mà? Chuyện này là sao đây?
- Phiền quá đi! Cậu cứ thoải mái tận hưởng nơi này thôi, cần gì phải nghĩ ngợi cho xa xôi hả? - Nhi chống tay lên vai Anh hỏi.
- Nếu lỡ trước chúng ta là một loài sinh vật ngoài hành tinh xấu xa đang xâm chiếm trái đất hả? - Anh cười đáp lại.
- Nhảm nhí! Còn lâu tớ mới tin!
- Chỉ là ví dụ thôi. Nhưng sự việc tương tự có thể xảy ra mà! Chúng ta đã khám phá ra được phép thuật thì thiếu chi những chuyện kì lạ khác!
- Hi... Vui nhỉ - Miệng Nhi cười gian dối - Nếu trước đó tớ không nghe lời cậu đi xem Thái Dương gì gì đó thì bây giờ đâu có loảnh quảnh trong rừng như thế này?
- Bạn bè mà phải không? Chết cũng chết chung chứ! - Anh vác lại vai Nhi.
Lan Anh cố tình truyền hơi ấm cho Nhi, để Nhi khỏi bị băng vùi chân trước cái chữ " Chết ". Giỡn xong, Nhi đã im thin thít, Anh mới có thể trầm tư suy nghĩ:
" Không lẽ nào khu rừng này là một phần do phép thuật tạo nên?... Mọi chuyện ngày càng hợp lý hơn rồi. Mình cứ tưởng tượng đây là một giấc mơ nhưng không thể tỉnh dậy được. Mọi chuyện chừng nào mới kết thúc đây?... / " - Một tia sét bất chợt lóa lên trong đầu Anh. Cô đã quên đi một chuyện, giờ thì mới nhớ: " Con sông vừa nãy, nước từ đâu ra mà sao có thể chảy nhiều và xiết như thế chứ? Ngọn đồi này nằm ngoài biển mà?... Vừa nãy... mình đã làm đóng băng dòng nước, liệu có chuyện gì xảy ra không? ".
Lan Anh lo nghĩ như thế cũng đúng. Và thật sự một chuyện khủng khiếp đang xảy ra...
Trước nơi con sông đóng băng là một địa hình đất tơi xốp, nước không chảy được bị dồn thành một bể nước rất rộng, âm thầm không ai hay biết. Nhưng bây giờ nó bắt đầu bùng nổ, thành bể sạc lỡ xuống vì áp lực, dòng nước xiết ập vào băng làm băng vỡ vụn ra, đất đá tràn xuống đồi gây biến đổi sườn địa hình. Vùng đất cao nơi Anh và Nhi đang đi bắt đầu rung chuyển dữ dội. Mặt đất nứt ra, sụp xuống. Hai đứa hoảng hồn chạy thục mạng về phía trước. Mặt đất sụp xuống ngày càng nhanh, địa hình nứt gãy, trội đá lên làm Nhi vấp ngã. Lan Anh liền dừng lại, chạy tới đỡ Nhi. Thảm họa gần tới ngay trước mặt, hai đứa chỉ biết nhắm mắt lại cho bớt run sợ...
Yên tĩnh. Anh, Nhi mở mắt ra, kinh ngạc vì chỉ cách vài bước chỗ hai người đang ngồi là một cái vực sâu thẳm. Cả hai thở phào, thì lại một thảm họa khác " Ập xuống ". Một bể nước khác trên đồi vỡ ra, khối nước khổng lồ và vài chục tảng đá nặng vài trăm kilogam bắt đầu rơi xuống. Không còn đường nào để chạy thoát...
Khung cảnh trắng xóa lên, một luồng điện tử lan truyền đi với tốc độ ánh sáng, trong vài đã khắc bao trùm lấy trái đất, phát rộng dần ra toàn vũ trụ... Một luồng năng lượng khổng lồ!
Vài giờ sau:
Lan Anh mở mắt, khung cảnh thật mơ hồ. Cô nhận ra, một tảng đá cực lớn đang lơ lửng ngay trước mặt, hay đúng hơn là hoàn toàn đứng yên. Mọi vật đều đứng yên! Cô hồi hộp, hoảng loạn đánh thức Nhi dậy. Ơn trời! Nhi không sao cả.
- Chuyện gì vậy? - Nhi nhìn khung cảnh choáng ngợp xung quanh.
- Thời gian... hình như đã dừng lại rồi!
- Thiệt hả? - Nhi mở to tròn mắt ra - Yey! Mình sẽ nghịch phá toàn thành phố mà không bị ai chửi mắng, làm gì cũng được! - Nhi cười gian rõ to.
- Haizz - Lan Anh thở dài vì biết chắc ý định của Nhi không tốt đẹp gì. Cô ngồi xuống ghé vào tai Nhi thì thầm với cái giọng cực nghiêm trọng.
Một lúc sau, Nhi bủn rủn tay chân, hai mắt tràn nước, người run như sốc điện. Lan Anh liệt kê hàng tá sự việc kinh khủng khi thời gian dừng lại, Nhi giờ đây chỉ biết cầu xin, không có thời gian như cô mất đi cuộc sống. Anh giơ viên đá trắng lên nhìn, xong nhắm mắt lại tập trung:
" Nếu mình là người làm ngưng thời gian thì chắc mình có thể làm thời gian chạy tiếp mà! Cố gắng lên! ".
Không có chuyện gì xảy ra, dù năm phút đã trôi qua. Lan Anh bắt đầu lo lắng như Nhi, cô nắm chặt viên đá, hô to những câu như: ' hóa giải ' ; ' hóa giải phép thuật ' ; ' thời gian tiếp diễn '.vv... Như vẫn chẳng có gì khác.
- Thật sự là tàn đời rồi! - Lan Anh ủ rũ.
- Chẳng lẽ cậu không còn gì khác để giải quyết ổn thỏa hết những chuyện này sao? - Nhi hỏi lấy hi vọng.
- Không, tớ hết cách rồi... - Lan Anh gục đầu, nhìn chằm chằm vực thẳm trước mắt mình. Bỗng cô liên tưởng ra được vách núi có cắm thanh kiếm trong giấc mơ tối hôm qua, cô nhảy cẩng lên vui sướng - Có cách rồi! Có rồi!
- Cái gì? Nói nhanh đi! - Nhi mong đợi câu này từ Lan Anh nãy đến giờ.
- Đây là cách duy nhất và cuối cùng để chúng ta có thể giải quyết xong xuôi chuyện này! Theo suy đoán của tớ thì vật tối qua cậu thấy có thể là một thanh kiếm. Thanh kiếm ấy từ một hố đen rơi xuống. Chắc hẳn nó tới từ thế giới phép thuật. Vậy đây chính là chìa khóa mở cửa tới thành công duy nhất của chúng ta!!! - Anh nói.
- Là sao? - Nhi vui mừng nhưng chẳng hiểu gì cả.
- Nói chung là có được thanh kiếm, ta mới có cơ hội làm cho thời gian tiếp tục chạy. Nhanh lên, mau đi tìm thanh kiếm ấy đi!
- Được! Đi thôi!
Hai đứa nhanh chóng chạy theo tia sáng của viên đá trắng. Gần giống như giấc mơ của Lan Anh, khu rừng, chạy xuyên qua từng thân cây cao, và cuối cùng, họ đã tới được với vách núi.
Khung cảnh y như Anh diễn tả, có thể nhìn thấy cả thành phố hai người sống ở phía đông. Trước mặt là biển cả bao la. Và thứ quan trong nhất hiện giờ chính là thanh kiếm. Hai đứa nhanh chóng ngó xuống vách. Thật kinh ngạc! Một thanh kiếm " Vàng Bạc " thật sự được cắm ở đấy. Lan Anh lập tức chồm lấy thanh kiếm, Nhi giữ chặt tay Anh lại. Chơi vơi trên vách núi, hiểm nguy vượt qua đã vô số. Liệu hai cô bạn có trở về nhà an toàn được sau chuyến thám hiểm này không?.
Đứng tim . Mõm đá bỗng bung ra vì cân nặng của hai đứa cộng lại. Họ rơi xuống. Anh cố gắng bắt lấy thanh kiếm để cứu mạng mình nhưng không được. Thay vào đó, người giữ được thanh kiếm là Nhi, Nhi vẫn nắm chặt tay Anh. Hai người treo lơ lửng trên vách. Nhi dùng hết sức vươn người leo lên. Rốt cuộc, cây kiếm trượt ra khỏi đá trước ánh mắt tuyệt vọng của cả hai. Tiếng gào thét vang vọng trong bầu không gian trống vắng...
- Đôi lời muốn nói -:
Thời gian trong truyện của em ngưng lại tức làm cho mọi chuyển động, mọi hoạt động, mọi lực của vật thể dừng hẳn. Nhưng Anh và Nhi lại không bị ngưng thời gian, thế nên trọng lực của hai đứa vẫn còn, hai đứa có thể tác dụng lực vào những vật khác. Vì thế mà mõm đá vẫn bị bung ra. Nhưng nó sẽ không rơi xuống, chúng chỉ dịch chuyển khi bị lực của Anh, Nhi tác dụng trực tiếp, và lập tức dừng lại khi Anh, Nhi ko còn tác dụng lực vào chúng nữa ( Theo như bình thường, chúng còn phải bay thêm một đoạn nữa mới dừng vì quán tính. Nhưng thời gian ngưng lại nên quán tính không còn).